"Người Tô gia còn chưa có chết hết! Xương cốt người Tô gia cũng vĩnh viễn sẽ không bị đánh gãy! Thù của gia gia cùng quân Tô gia, ta sẽ báo!"
Từng câu từng chữ của nàng mang theo lạnh lẽo như đao rút khỏi vỏ, lời nói khí phách, hung hăng nện xuống!
Sống lưng bị đánh tróc thịt bong da vẫn thẳng tắp, trong đáy mắt là hàn ý vô tận nghiêm nghị.
"Cha, người nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác con lại đến thăm người!"
Dứt lời, nàng đứng lên, xoay người liền đi.
Bước chân thật dài, sấm rền gió cuốn, phong thái hoàn toàn khác ngày xưa.
Trong nháy mắt thân ảnh liền biến mất không thấy.
Thế cho nên, những lời nói đó của nàng, không những không khiến người khác cảm thấy buồn cười mà ngược lại, từ tận đáy lòng dường như có chút tin phục.
Ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra, một nữ tử như Tô Yên thì có thể báo thù bằng cách nào?
Người trong phòng trầm mặc một lúc lâu.
Giây lát sau, Từ thị ngơ ngẩn nhìn về hướng Tô Yên rời đi, nói; "Yên Nhi bị sao vậy?"
Thay đổi ——
Thay đổi lớn đến mức không nói nên lời.
Trong mắt Tô Triệt lại ẩn ẩn mang theo ý cười. Tô Yên là một tay ông nuôi lớn, tính tình nàng vốn thế nào, ông rõ ràng hơn ai hết.
Mấy năm nay, nàng một lòng chạy theo Yến Triều Nam, học theo cách trang điểm của những thiên kim danh môn kia. Thêu hoa, đánh đàn, ngâm thơ, mỗi thứ đều học chẳng đâu ra đâu.
Ông nhìn liền đau đầu, cố tình nữ nhi đã lớn, quan hệ giữa hai người cũng không thân cận như trước kia nữa.
Cho nên, Tô Yên bảo đảm không quan trọng, quan trọng là Tô Triệt biết. Tô Yên nói nàng không thích Yến Nam Triều, đó chính là không thích.
Không có chút giả dối.
Ông không để bụng những thứ hư danh kia, chỉ cần trong nhà mạnh khỏe, ông liền thấy đủ.
...
Hiên Viên các.
Váy đỏ, trúc xanh.
Một cơn gió mạnh thổi bay những phiến lá trúc trên mặt đất khiến chúng dường như có sinh mệnh, bay múa giữa không trung.
Thân ảnh màu đỏ quỷ dị, nắm trong tay một thanh kiếm, cổ tay quay cuồng, những chỗ mũi kiếm chỉ vào, chiêu chiêu đều là sát ý!
Nàng ra chiêu cực nhanh, lại thói quen xuất kỳ bất ý. Lá trúc bay múa vòng quanh thân kiếm của nàng, nện bước nhìn như uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng nhìn kỹ dưới chân nàng liền sẽ thấy trên gạch là dấu chân ngay ngắn có trật tự.
Ngay lúc này, từng đợt tiếng chân hỗn độn xuất hiện.
Ánh mắt nữ tử đang luyện kiếm phát lạnh, mũi kiếm vừa chuyển, chỉ thẳng vào người đang tới.
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết kinh sợ, xé ngang trời.
Mũi kiếm trước yết hầu của đối phương, lại không thương tổn một chút nào.
Tô Yên cười nhạo một tiếng, trở tay vứt kiếm.
"Phạch" một tiếng, thanh kiếm kia giống như có mắt, thẳng tắp cắm vào một thanh trúc.
Thân kiếm đong đưa, phát ra tiếng cót két.
Thân mình Lục Chi mềm nhũn, tìm được đường sống trong chỗ chết, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Quay đầu nhìn
Chẳng qua chỉ là một vũ khí đơn sơ được tước thành từ phiến trúc!
Nhưng chính một thanh trúc bình thường như vậy, lại mạnh mẽ xuyên qua cây trúc cứng rắn!
Nếu đổi thành chính mình ——
Lục Chi sợ hãi run rẩy, hoàn toàn không dám tưởng tượng!
Tô Yên rũ mắt, liếc nhìn Lục Chi, chợt khom lưng đưa tay nắm cằm nàng, nâng lên.
"Mặt ngươi bị làm sao vậy?"
Hốc mắt Lục Chi đỏ lên, cắn môi dưới vội lắc đầu, "Không, không sao cả, lúc ra cửa nô tỳ không cẩn thận bị ngã."
"Vậy sao?"
Tô Yên rất hứng thú đánh giá khuôn mặt nhỏ của nàng ta, "Trên mặt đất cũng mọc tay sao? Còn có thể khiến ngươi ngã ra dấu tay?"
Ánh mắt Lục Chi hoảng loạn.
Tô Yên "hừ" nhẹ một tiếng, không thú vị vung tay ra, nâng bước đi vào phòng.
Giọng nói lạnh băng vọng lại phía sau.
"Trong viện của ta không thích giữ lại nô tài nói dối, ngươi tự rời đi đi."