Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Hoàng tử phi mạnh nhất


trước sau

Ở trước mặt Tô Yên, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, coi Tô Yên như con kiến.

Dù sao Tô Yên của trước kia, chỉ cần Yến Nam Triều nguyện ý nói một lời với nàng, đã có thể khiến nàng vui sướng vài ngày. Nơi nào còn để ý, Yến Nam Triều dùng ngữ khí gì, thái độ gì?

Những người theo phe Thất điện hạ đều bị chọc cho cười haha.

Nhạc Hồng Đào châm chọc nói: "Tô đại tiểu thư, nghe Thất điện hạ nói rồi chứ? Mau cút đi! Cho dù ngươi bắt chước tư thái của Như Yên tiểu thư như thế nào đi nữa cũng không bằng một đầu ngón tay của nàng ấy."

"Ồ? Đúng không? Vậy nếu ta nói, Liễu Như Yên dù là tư cách quỳ xuống lau giày cho ta cũng không có đâu?"

Tô Yên vỗ vỗ mỹ nhân trong ngực, đang sợ tới mức run bần bật, cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ, nếu không các nàng đi ra ngoài trước, nơi này ta phải xử lý chút việc tư."

Giọng nói của nàng ôn nhu, khi nói chuyện cố tình theo thói quen nâng âm cuối, độc đáo dễ nghe không nói nên lời.

Những cô nương đó thử nhìn về phía Yến Nam Triều, thấy hắn khẽ gật đầu, liền nối đuôi nhau ra ngoài.

Tô Yên ngồi chờ, giương giọng nói: "Tỷ tỷ, phiền đóng cửa lại."

Người đi cuối khép cửa lại.

Tô Yên vặn cổ tay, mặt như xuân hoa, khóe môi khẽ cong.

Chỉ là ý cười không tới đáy mắt, làm cả người nàng tản ra một khí chất yêu dị.

"Thất điện hạ, ngài còn chưa tới vị trí có thể một tay che trời, lời nói cũng đừng nói quá vẹn toàn. Còn ta, trước kia bị mù, rốt cuộc ai mà chả từng không cẩn thận dẫm phải mấy bãi phân chó chứ?" Tô Yên chống mặt bàn, cười đến tùy hứng.

Nhìn sắc mặt Yến Nam Triều xanh mét, càng ngày càng trầm, trong lòng nàng cực kỳ cao hứng.

"Bất quá về sau ngài yên tâm, Tô Yên ta, cùng toàn bộ Tô gia, từ nay về sau đều không có chút quan hệ nào với Thất điện hạ ngài. Cũng phiền Thất điện hạ, chớ có lại lấy Tô gia ta ra làm bè, nếu không ——"

Ánh mắt nàng lạnh lùng, tựa như đao.

"Người làm hại đến người nhà ta, chẳng sợ trốn đến chân trời, ta cũng muốn bắt lấy hắn, từng đao từng đao, lột da róc xương!"

"Lớn mật!"

Sao Nhạc Hồng Đào nghĩ đến, thế nhưng Tô Yên có lá gan lớn như vậy.

Nàng bị kích thích, đầu óc bị úng nước hay sao?

"Ngươi là cái thứ gì?" Tô Yên trở tay, tát hắn một cái ngã ngược ra ngoài, hung hăng đập vào bình phong xinh đẹp đằng xa kia, bắn ngược lại rồi mới chật vật trượt xuống mặt đất.

Tô Yên không quan tâm đám người Yến Nam Triều, từng bước đi về phía Nhạc Hồng Đào.

Nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng, làn váy đỏ rực, tựa như hoa sen đỏ nở rộ ở địa ngục.

Chiêu thức ấy của nàng, làm tất cả mọi

người cả kinh muốn rơi tròng mắt.

"Đúng rồi, Thất điện hạ, những lời ta nói vừa rồi đều là sự thật, ta thật sự không tới tìm ngài." Tô Yên quay đầu lại, cười cười với Yến Nam Triều, chỉ chỉ vào Nhạc Hồng Đào đang ngã trên đất, nói: "Mục tiêu hôm nay của ta, là hắn ——"

Vừa dứt lời, nàng đã nhấc chân, hung hăng dẫm lên nửa người dưới của Nhạc Hồng Đào.

Lời nói ác độc, cười nhạo đầy vô tình.

"Nếu không quản được thứ đồ vật này của ngươi, bằng không ta giúp ngươi quản một chút, thế nào?"

Nàng nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Hồng Đào. Một đôi mắt phượng vốn sắc bén cong lên, nhãn tuyến hẹp dài nguy hiểm.

"A!" Nhạc Hồng Đào kêu thảm thiết một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Yên, ta không làm gì đắc tội với ngươi!"

"Ồ, nhưng mà ta nhìn ngươi không vừa mắt."

Tô Yên dùng sức dưới chân, hung hăng nghiền thứ ở thân dưới hắn.

Các nam nhân ở đây, không một ai mà không thấy lạnh cả người dưới, nhìn vẻ nguy hiểm của Tô Yên, nuốt nước miếng.

"Tô Yên!"

Yến Nam Triều đột nhiên đứng lên, một tay nắm lấy bả vai Tô Yên, muốn hất nàng ra.

Nhạc Hồng Đào là con trai độc nhất của Nhạc gia, càng là mệnh căn tử của Nhạc tướng.

Nếu như bị phế ở chỗ này của hắn, Yến Nam Triều không có biện pháp giải thích với Nhạc tướng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện