"Yến Phong Miên," Giọng điệu Tô Yên nghiêm túc: "Ta lặp lại lần nữa, ta không lợi dụng ngài để kích thích Yến Nam Triều, hắn ta không xứng. Ta không thích hắn, trước nay chưa từng thích! Tô Yên của trước kia đầu óc không được thanh tỉnh, nhưng ta không giống như vậy."
Tô Yên mắng nguyên thân mà không hề áy náy.
Nàng cầm đầu ngón tay lạnh lẽo của Yến Phong Miên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không tránh không né.
Một đôi con ngươi vừa đen vừa sáng, bên trong tràn ngập tình cảm nồng cháy.
Ngược lại làm Yến Phong Miên có chút không biết phải làm sao.
Tuần Cửu không nghe nổi nữa: "Tô tiểu thư, ngài nói ngài chưa từng thích Thất điện hạ, vậy ngài thử ra ngoài hỏi một chút, toàn bộ vương công quý thần ở kinh đô này cũng không nghĩ như vậy đâu!"
Giờ Tô Yên thấy không thể ở bên Yến Nam Triều liền tới trêu chọc Nhị điện hạ nhà bọn họ?
"Vì sao ta phải hỏi suy nghĩ của bọn họ?"
Tô Yên cười khinh thường, cầm lấy ngón tay của Yến Phong Miên quơ quơ, cười khanh khách hỏi: "Ta chỉ muốn biết, Nhị điện hạ có tin ta hay không?"
Nữ tử ngồi xổm trước mặt lớn mật như thế, chung quanh ánh sáng sáng ngời, bao vây lấy hắn, tất cả tâm tư đều phơi bày ra ngoài mặt, căn bản không thể che giấu.
Hắn mím môi mỏng, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng.
Bên trong thủy quang liễm diễm, nhuộm ý cười xinh đẹp.
Hắn chậm rãi gật đầu: "Tin."
"Nhị điện hạ, ngài đừng tin nàng!" Tuần Cửu nóng nảy: "Loại người này vô tâm vô phổi, nếu ngài để bụng, ngài sẽ bị tổn thương!"
Yến Phong Miên mặt mày thanh tuyển, hắn hơi rũ mắt, chăm chú nhìn Tô Yên.
Tò mò hỏi: "Ngươi sẽ làm ta bị tổn thương sao?"
"Xì ——"
Tô Yên tức khắc bật cười, nàng xoa nắn đầu ngón tay Yến Phong Miên, cảm thấy người này chỗ nào cũng đáng yêu.
Sung sướng lắc đầu: "Đương nhiên là không, ta sẽ bảo hộ ngài."
Yến Phong Miên thấy nàng cười, cũng cười theo.
Không chút cảm thấy một tiểu nữ tử luôn mồm nói phải bảo vệ hắn là xuất khẩu cuồng ngôn, cũng không cảm thấy bị nhục nhã.
Trái tim đã yên lặng lâu nay bỗng đập nhanh, như mở ra một lỗ nhỏ, có ánh sáng ấm áp chậm rãi chiếu vào.
"Được."
Tuần Cửu: "???"
Xong rồi, xong rồi!
E là Nhị điện hạ nhà bọn họ bị yêu nghiệt này cướp mất linh hồn nhỏ bé rồi!
...
Cứ thế một tháng trôi qua, mỗi ngày Tô Yên ở nhà luyện võ công, thường xuyên đi quấy rối cha Tô một chút.
Không chút ngoại lệ, mỗi lần đều bất lực trở về.
Không đồng ý! Không cho phép! Không được chính là không được!
Tới tới lui lui vẫn là mấy câu như vậy.
Tô Yên cũng không thèm để ý, ngẫu nhiên đi đón Yến Phong Miên ra du ngoạn. Giờ người khắp kinh đô đều biết vị hoa si Tô đại tiểu thư kia không theo đuổi Thất điện hạ Yến Nam Triều nữa, ngược lại thích Nhị điện hạ, phong thần tuấn lãng như vị thần Yến Phong Miên.
Nhưng vì một việc ngoài ý muốn khiến hắn tàn tật, có thể nói muốn chữa khỏi khó như lên trời.
Đời này tốt lắm, cũng chỉ có thể đến được Vương gia.
Người
Ít nhất, hắn có mẫu gia duy trì, có thân thể khỏe mạnh. Là người cạnh tranh đầy tiềm năng cho ngôi vị hoàng đế, tương lai nói không chừng vị trí kia cũng rơi xuống đầu hắn.
Tô Triệt biết được tin tức, tức muốn chết, nhưng lại không biết đối với nàng như thế nào.
Cuối cùng dứt khoát hạ lệnh, cấm túc Tô Yên ở trong viện của chính mình, không có sự cho phép, không được ra khỏi cửa!
Tô Yên cũng không muốn chọc lão cha của mình phát bệnh, cấm túc thì cấm túc thôi.
Vì thế, nàng bắt đầu viết thư.
Thư gì? Thư tình!
Chỉ gặp chàng lần đầu, mà ngỡ quen biết lâu.
Chân trời trăng sáng rọi, tương tư mãi không rời. (*)
(*) Bản dịch mình lấy từ bạn Dịch Tửu Tửu, không rõ tác giả gốc là ai, nhưng câu thơ này có trên hộp thuốc lá "hoa sơn trà" ở Vân Nam. Biểu đạt niềm thương nỗi nhớ đối với người yêu, hơn nữa còn ẩn chứa phiền muộn vì không thể gặp nhau.
Một con búp bê được khắc bằng đao, ngũ quan thô ráp, hiển nhiên thật không dám khen kỹ thuật của người khắc.
Cùng một phong thơ, đưa tới phủ của Nhị điện hạ.