"Ha..."
Yến Phong Miên cười nhẹ, bởi vì tiếng cười thanh lãnh của hắn mà không khí chung quanh trầm xuống một chút, sự nặng nề phát ra từ Liễu Như Yên cùng Yến Nam Triều không thể ảnh hưởng đến hắn dù chỉ mảy may.
"Liễu tiểu thư, Tô tướng quân nàng không thích ngươi."
Một câu đã biểu lộ thái độ của hắn.
Cho nên Tô Yên không thích, bọn họ phải lập tức cút đi, từ bây giờ không thể bước vào phủ Nhị hoàng tử nửa bước nữa đúng không?
Yến Nam Triều hít sâu một hơi, nhịn xuống tức giận ngập đầu, nhìn thật sâu vào khuôn mặt thanh tuyển của Yến Phong Miên, đối diện với con ngươi đen nhuận của hắn, mở miệng: "Hoàng huynh, hy vọng tương lai huynh sẽ không hối hận!"
Dứt lời, hắn ta xoay người, phất tay áo đi nhanh.
Liễu Như Yên chật vật đứng tại chỗ, phảng phất như sủng vật bị vứt bỏ.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, khóc lóc hung hăng liếc xéo Tô Yên một cái. Xách làn váy lên, chạy đuổi theo sau Yến Nam Triều.
Nháy mắt trong phòng khách an tĩnh không ít.
Tô Yên nắm tay Yến Phong Miên, tỉ mỉ đan mười ngón tay của hắn vào nhau. Nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nói: "Ta sẽ không cho chàng có cơ hội hối hận."
Yến Phong Miên rũ mắt, ý cười ôn nhu.
Chậm rãi gật đầu: "Được."
"Yến Nam Triều không phải lương nhân (*)." Tô Yên lại nói.
(*) Lương nhân: người tốt, người xứng đáng để lấy làm chồng, làm vợ.
Cho dù là nguyên thân hay là Liễu Như Yên, nữ nhân nào gả cho Yến Nam Triều đều sẽ không có kết cục tốt.
Người này có dã tâm quá lớn, có lẽ lúc trước trong lòng hắn ta có một chút cảm giác với Liễu Như Yên. Nhưng phần lớn chỉ sợ cũng là vì đối lập với nguyên thân quá mãnh liệt.
Hiện tại Tô Yên không hề quấn lấy hắn ta, Yến Nam Triều mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, nữ nhân mà hắn ta cần không phải giống Liễu Như Yên, trong đầu chỉ có âm mưu, ngươi tranh ta đoạt, gặp chuyện chỉ biết oán giận ủy khuất.
Người hắn ta cần có thể phụ tá hắn ta bước lên vị trí kia!
"Đúng vậy." Yến Phong Miên nhìn gương mặt nàng, tuy rằng lãnh diễm yêu dị, đôi mắt lại là phá lệ sạch sẽ thanh thuần, hắn không kiềm chế được ý cười lan tràn: "Hắn ta mới là người hối hận."
Nhưng hắn cũng sẽ không cho Yến Nam Triều có cơ hội tiếp cận nàng.
Nếu Tô Yên có thuật đọc tâm, biết suy nghĩ trong lòng của Yến Phong Miên.
Chắc là cảm khái một phen: Không hổ là mảnh vụn linh hồn của người kia, cho dù biểu hiện vô hại, thực tế lòng dạ cùng tâm tính cũng khó có thể so sánh với người thường.
Ánh mắt Tô Yên liễm diễm, tươi cười tùy ý: "Ta sợ ta mới chính là yêu nghiệt mị hoặc quân chủ trong kịch nam hay nói."
Vở kịch bấy giờ không phải là hoàn chỉnh thuyết minh cái gì gọi là hại nước hại dân sao?
Vừa lúc có ánh mặt trời, Yến Phong Miên lại
Hắn nhoẻn miệng cười.
Dù có là yêu nghiệt, hắn cũng nhận ——
...
Cho dù Tô Triệt và Từ thị có không nỡ thế nào thì cuối cùng Tô Yên vẫn phải xuất phát.
Nàng mặc một bộ giáp sắt, thân hình thon dài, mặt mày sắc bén, bên hông treo một thanh đao hắc kim loan. Phảng phất như một cây trường thương sắp nhuốm máu!
Tất cả già trẻ Tô gia đều đứng ở cửa, ngay cả tổ mẫu của Tô Yên, cũng ráng đi ra mặc dù bệnh tật.
"Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, vạn sự cẩn thận!" Tô Triệt cố nén lệ ý, cắn răng dặn dò.
Từ thị sớm đã khóc ngã vào lòng Tô Triệt.
Tô Yên trời sinh tình cảm đạm bạc, nhưng không phải nàng không biết rõ người trong nhà đều đang quan tâm nàng.
Nàng nắm loan đao, quỳ trên mặt đất, vững chắc dập đầu ba cái với trưởng bối Tô gia.
"Tổ mẫu, cha, nương, Yên Nhi phải đi rồi. Yên tâm, con nhất định sẽ sống sót, báo thù vì gia gia, tự mình mang đầu Thái tử Đại Liêu về!"
Nàng dứt lời, lưu loát xoay người.
Dẫm lên chân đạp, ngồi trên lưng ngựa hét lớn một tiếng: "Xuất phát!"
"Rõ!"