Nàng khẽ nâng cằm, mắt phượng liếc nhìn xuống mọi người.
"Đưa hắn ra ngoài, đi theo ta!"
Nói xong, nàng cầm lấy loan đao, đi nhanh ra ngoài.
Bộ giáp sắt mặc trên người nàng như không hề nặng.
Sau khi nàng ra khỏi thư phòng, Mạnh Thiêm nhìn Lương An Chí khó khăn chật vật, đau đớn nằm trên mặt đất, toàn thân như ngâm trong hồ máu, rồi thở mạnh một hơi, xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Này! Huynh đệ, tập quen dần đi! Yên tâm, đối với thuộc hạ trung thành, Tiểu Tướng quân của chúng ta vẫn đối xử rất tốt." Chung Tiểu Võ vỗ bả vai của Mạnh Thiêm, cười hì hì rồi ôm lấy mũ giáp của Tô Yên chạy lon ton ra ngoài như một chú chó Nhật.
Vừa chạy không quay đầu lại vừa thuận tiện nói: "Nhanh chóng kéo tên trên mặt đất đuổi kịp nữa! Đừng bắt Tiểu Tướng quân chờ sốt ruột!"
Tiểu Tướng quân là ái xưng mà nhóm người thân tín gọi Tô Yên.
Dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa, còn có Tô Lão Tướng quân ở trước.
Gọi là Tiểu Tướng quân cũng không có việc gì.
Tất cả binh lính ở võ trường luyện tập đều quay đầu nhìn nữ tử đang cầm loan đao, máu tươi bắt mắt chảy xuôi theo lưỡi đao rơi đầy đất.
Hoàng hôn, ánh nắng chiều nơi chân trời như bị nhuộm màu máu tươi, bao trùm nửa bầu trời.
Nữ tử mặc giáp sắt, trong tay cầm loan đao đầy máu. Màu ráng vàng điểm tô khuôn mặt tinh xảo của nàng, màu đỏ của áo choàng bị gió thổi tung bay phấp phới.
Nơi Tô Yên đi qua, những binh lính yên lặng nhường đường.
Đến khi Tô Yên bước thẳng đến, đứng trên tường thành.
Bên ngoài, thi thể khắp nơi, chim ưng không biết mệt bay lượn trên bầu trời.
Nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, bay trên cánh đồng bát ngát tựa như than khóc!
Hai tên lính nâng cáng, khiêng Lương An Chí đang hấp hối, khuôn mặt trắng bệch đến.
Chung Tiểu Võ và Mạnh Thiêm đứng bên trái và bên phải Tô Yên.
Vô số người dân bị nhốt ngoài thành trì, sống dưới bờ tường thành, muốn có được một chút cảm giác an toàn dù là rất nhỏ.
Cho dù đã xem nhiều bộ phim và kiệt tác, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Tô Yên chấn động. Không có thứ gì có thể sánh được với thứ cô đang nhìn thấy!
Khắp mọi nơi đều là khung cảnh chết chóc, hơi thở ảm đạm. Bọn họ còn sống nhưng đã mất đi người thân, mất đi nơi để dựa vào, tựa như cái xác không hồn.
Tô Yên hít một hơi thật sâu, đôi mắt bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ như máu.
Nàng xoay người, nhấc Lương An Chí lên, ném mạnh vào trên tường thành.
Những binh lính yên lặng, trong tiếng than khóc của chim ưng, Tô Yên mạnh mẽ nói từng chữ:
"Xin lỗi, là do ta tới muộn."
"Nhưng kể từ bây giờ, những nơi có quân của Tô gia chúng ta, sẽ không bao giờ bỏ mặc người dân Đại Yến
"Quân Tô gia, thà chết trận còn hơn là sống tạm! Hôm nay, ta lấy máu của cẩu tặc, tế lễ cho những vong hồn chết thảm của các tướng sĩ và người dân!"
Tô Yên nâng tay chém xuống, trong ánh mắt hoảng sợ của Lương An Chí, máu tươi nóng bỏng phụt ra từ nơi cổ đã bị đứt gãy.
Tựa như vứt rác, nàng ném đầu và thi thể của Lương An Chí xuống tường thành.
Đôi mắt đen lạnh lùng, máu tươi đã nhiễm nửa khuôn mặt nàng: "Mở cửa thành! Nghênh đón con dân Đại Yến trở về nhà!"
Trong lòng Chung Tiểu Võ kích động, hai mắt Mạnh Thiêm cũng đỏ bừng.
Ngay cả người đàn ông cao bảy thước cũng bị cảnh này chạm đến nơi mềm yếu nhất của trái tim.
Hắn mạnh mẽ lau nước mắt, quỳ một gối xuống đất: "Tướng quân! Từ nay về sau, mạng của thuộc hạ chính là của ngài!"
Tất cả binh lính đều buông vũ khí, quỳ một gối xuống đất.
Cam tâm tình nguyện cúi đầu.
"Thuộc hạ tham kiến Tướng quân!"
"Quân của Tô gia vĩnh viễn sẽ không chịu thua!"
Trên vòm trời cao, chim ưng bay quanh.
Giọng nói đó, có giống với lời tuyên thệ trước bình minh?
A! Xông lên đi!