Thác Bạt Trác sửng sốt, sửa sang lại quần áo sau đó cao giọng cười to.
"Tô Yên được lắm, nói binh lính nghênh chiến!"
Hôm nay hắn ta muốn xem thử, đến tột cùng vị nữ tướng quân Đại Yến này có bản lĩnh như thế nào!
Nhịp trống càng thêm dồn dập, tiếng kèn nổi lên.
Chung Tiểu Vũ thở hổn hển, gắt gao nhìn phía trước: "Tướng quân, là Đại Liêu nghênh chiến!"
Tô Yên cong môi, lười nhác trả lời: "Ta biết."
Mạnh Thiêm liếm môi, nắm chặt trường đao trong tay.
Từ bỏ thói quen dùng vũ khí thông thường, đổi sang dùng trường đao có vẻ rất khó. Nhưng thực tế, sau khi đến tay, Mạnh Thiêm mới biết thuận tay cỡ nào.
Khó trách Tiểu Tướng quân thích dùng đao, cái loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ khi chém người này, thật sự không tồi!
Vó ngựa bay lên, vô số bụi đất bắn tung tóe.
Trước trận, hai bên cách xa nhau mấy chục mét.
Tô Yên búng lưỡi đao, thấp giọng lẩm bẩm: "Bảo bối, đến lúc ngươi phát huy sức mạnh của mình rồi!"
Thác Bạt Trác híp mắt, nhìn về phía nữ tử ngồi trên lưng ngựa, gương mặt đối phương nằm ngoài dự kiến của hắn ta, da thịt trắng nõn, là loại non mịn hắn ta chưa từng thấy bao giờ.
Không giống tướng quân đánh đánh giết giết, mà giống thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa!
Hắn ta bỗng nhớ tới ngày ấy thủ hạ vui đùa, trong lòng không ngừng kêu gào: "Đánh bại nàng, mang nàng về làm nô lệ của ta!"
Nữ nhân như vậy, chơi đùa mới có cảm giác!
Đầu ngón tay hắn ta lau khóe môi, cười tà khí: "Tại hạ Thác Bạt Trác, xin hỏi quý danh của cô nương?"
Tô Yên cười lạnh một tiếng: "Ta là cha ngươi! Giết cho ta!"
Nàng đá ngựa xông lên trước, thân thể dán vào lưng ngựa phi tới cực nhanh, trong tay cầm loan đao, nhanh đến mức chỉ còn một tàn ảnh.
Không ai nghĩ tới, một nữ lưu (*) sẽ liều lĩnh như thế.
(*) Nữ lưu: đàn bà, con gái (ý khinh thường)
Nàng vung đao, chém đầu tên địch đầu tiên dễ như trở bàn tay. Một thân lạnh lùng, cùng khí thế thiên quân vạn mã, trực tiếp mạnh mẽ phá vỡ trận tuyến đầu tiên của quân địch.
Chung Tiểu Vũ và Mạnh Thiêm theo sát phía sau.
"Tiểu Tướng quân đã lên! Đi theo Tướng quân, chúng ta báo thù cho các huynh đệ! Giết!"
"Giết!"
Thác Bạt Trác hoảng hốt, thu lại ngả ngớn trong mắt, thời gian ngắn ngủi, quân lính Đại Yến bị binh lính Đại Liêu đánh tan rã, không ngờ trong khoảnh khắc, gắt gao tập trung vào một chỗ.
Nữ nhân này, có chút thú vị ——
Phương thức hành sự của nàng không giống tướng quân, mà giống người đi tiên phong!
Nhưng không thể không nói, đúng là cỗ khí thế không thể đỡ này của nàng, mới khiến trong lòng binh lính Đại Yến có hy vọng.
"Tránh ra! Nữ nhân này giao cho ta!"
Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm nữ nhân lẫn vào giữa đám tướng sĩ Đại Liêu, không ngừng thu hoạch, tắm máu chiến đấu hăng hái.
Nơi hai người đi qua, hình thành dấu chân chân không chạm đất.
Cuối cùng, Tô Yên chém
Bỗng nhiên sau đầu có một cỗ hàn ý đánh úp lại, Tô Yên không né không tránh, cười lạnh trở tay một đao đẩy đối phương ra: "Ha, nhi tử ngoan lại chơi đánh lén?"
Một chiêu của Thác Bạt Trác không thành công, cũng không buồn bực, trường đao trong tay hắn mang theo sát ý: đâm, chém, bổ.
Chỉ cần Tô Yên phân tâm một chút, giây tiếp theo kết cục chính là thi thể bị phân chia.
"Ta thích dung mạo của ngươi, nhưng ngươi mở mồm ta lại không quá thích."
Tô Yên nghiêng người, tránh thoát công kích của đối phương, cười thong dong.
"Ngươi thích ta? Nhưng chúng ta không giống nhau, ta càng thích đầu của ngươi hơn."
Nàng cong môi cười, giống đóa hoa Bỉ Ngạn nở dưới địa ngục.
Thác Bạt Trác bị tươi cười diễm lệ làm cho loá mắt, chỉ là trong nháy mắt hắn ta thất thần, chợt cảm thấy cánh tay đau xót.
Nếu không phải hắn ta vẫn còn bản năng thân thể, lần này sợ là cánh tay đã không giữ nổi.
Khuôn mặt hắn ta đột nhiên phủ lên hung ác: "Nữ nhân, ngươi thành công chọc tức ta. Đợi ta bắt ngươi về, nhất định phải hung hăng giáo huấn ngươi trước mặt toàn bộ tướng sĩ Đại Yến!"