Việc này đại biểu cho cái gì không cần nói ai cũng biết.
Vua Nhân Cảnh vừa vui vừa buồn, cả ngày lôi kéo Tô Triệt bàn việc nhà.
"Ái khanh, ngươi nói tính tình này của nữ nhi nhà ngươi là giống ai?"
Có chút hung tàn.
Ngay cả chiếu lệnh của ông cũng vứt bỏ không thèm nhìn, nói ngắn một chữ: Giết!
Tô Yên lập được chiến công hiển hách, lại là một vị mãnh tướng hiếm có, ông không hạ thủ trừng phạt nàng được.
Đáng tiếc Tô Triệt ngày ngày đêm đêm lo lắng ngủ không yên, nghe vậy lắc đầu: "Hoàng Thượng, ngài phát chiếu lệnh cho Yên Nhi, nó có hồi âm hay không?"
Nhìn ánh mắt chờ mong của thần tử nhà mình, vua Nhân Cảnh dở khóc dở cười lắc đầu.
"Tính tình nữ nhi của ngươi, còn cứng đầu hơn cả Tô Lão Tướng quân, trừ phi phái người trói nàng về, nếu không, ngươi cứ chờ xem nàng san bằng Đại Liêu đi!"
Nhưng, cả Đại Yến ai sẽ là đối thủ của nàng?
Tô Triệt xoa mặt một phen, tức đến cắn răng nói: "Chờ nàng trở lại thần sẽ thu thập nàng!"
Vua Nhân Cảnh: "..."
Haha.
...
Cả hoàng thất Đại Liêu nguy ngập nguy cơ địa vị, thời gian đã qua một năm rưỡi.
Đến nay mỗi khi Thác Bạt Trác đi vào giấc ngủ, cái vị trí dưới thân kia vẫn đau khiến hắn hận không thể chết quách đi cho xong.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến tiện nhân Tô Yên kia còn sống vui vẻ ở trên đời, hắn ta không thể cam lòng được.
Dù có chết, hắn cũng muốn kéo con tiện nhân kia xuống địa ngục!
"Chuẩn bị thế nào rồi? Giờ ta muốn nàng ta có đến mà không có về!"
Thác Bạt Trác nheo mắt lại, giọng nói thiếu chút nam tính đặc thù, ngược lại càng thêm bén nhọn.
Hắn mang biểu tình lạnh băng, quanh thân tản ra hơi thở âm trầm.
"Điện hạ yên tâm! Chỉ cần Tô Yên chết, chúng ta cướp lại thành trì đã mất là việc dễ như trở bàn tay!"
Thác Bạt Trác cười lạnh một tiếng, đã ảo tưởng vô số lần trong đầu, cách nào tra tấn người tàn khốc nhất.
Hắn ta muốn dùng từng cái một trên người tiện nhân kia!
...
"Tướng quân! Thác Bạt Trác đệ chiến thư với chúng ta!"
Chung Tiểu Võ bước tới, gần hai năm, khiến con người mang theo khí chất thiếu niên, dần trưởng thành bộ dáng vạm vỡ oai phong như hiện tại.
"Khi nào?"
Tô Yên nhướng mày, phân bố các tướng lãnh liên can ở bốn phía trong trướng.
Đang nhìn sa bàn trong màn.
Tô Yên khảy hai cái, liền nghe Chung Tiểu Võ khó nén hưng phấn nói: "Ba ngày sau!"
"Thật tốt quá! Cuối cùng chúng ta có thể báo thù rửa hận vì Lão Tướng quân!"
Tô Yên thở hắt ra, hơi cong khóe môi.
Nghĩ đến người nọ, trong lòng liền cảm thấy mềm mại.
Giờ ở kinh đô, tuyết cũng đang rơi rồi nhỉ?
"Những gì phân phó cho các ngươi cần phải làm tốt, thắng bại đều nhờ lần này đây, không thể bởi vì thắng lợi trước đó mà thiếu cảnh giác." Tô Yên cắm một lá cờ nhỏ trên sa bàn gió cát cuồn cuộn, nhàn nhạt nói: "Thác Bạt Trác hận ta tận xương, đương nhiên
Chung Tiểu Võ cùng Mạnh Thiêm liếc nhau, gật đầu thật mạnh.
"Tướng quân yên tâm! Chúng ta sớm đã chuẩn bị nghênh chiến!"
...
Vào đêm.
Một con khoái mã, vào phủ Nhị hoàng tử từ cửa hông.
Nam tử ngủ trên giường, trong mộng cũng không bình tĩnh, giữa mày hắn nhíu chặt, trong mộng là biển máu vô biên vô hạn.
Vô số vong hồn, giãy giụa trong biển máu.
Một gương mặt quen thuộc, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.
"A ——"
Yến Phong Miên bỗng bừng tỉnh, đè trái tim đang đau nhức không ngừng xuống, cánh môi trắng bệch.
"Điện hạ, lại mơ thấy ác mộng?"
Tuần Cửu lập tức đẩy cửa đi vào, thuần thục châm lửa giá cắm nến.
Lúc nhìn hai tròng mắt thất thần của nam tử, trong đó còn sự kinh hoảng thất thố chưa kịp cởi bỏ.
Trong cảm nhận của Tuần Cửu, chủ tử nhà mình tuyệt đối cường đại, kiên cố không gì phá vỡ nổi.