"Ngươi chạy, tiếp tục chạy đi."
Dưới ánh hoàng hôn, mặt trời chiều giống như nhuộm đỏ cả đất trời như máu.
Tô Yên bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, thong thả ung dung nhìn nam nhân toàn thân chật vật đang luống cuống chạy trốn không nhìn đường.
Trên người hắn ta đã không còn một khối thịt lành lặn nào, giống như bị lăng trì, một vết sâu nhất là ở trên mặt hắn ta, gương mặt như bị gọt mất.
Ngày đó, Thác Bạt Trác chạy trốn khỏi chiến trường, Tô Yên đuổi theo một đường.
Vừa mới bắt đầu Thác Bạt Trác vẫn còn sức lực để chống trả, bởi vì biết sự đáng sợ của Tô Yên, cho nên sau khi trở về dưỡng thương, hắn ta lập tức bắt đầu rèn luyện võ nghệ bất kể ngày đêm, chỉ mong có thể tự tay giết chết tiện nhân này.
Nhưng hắn ta không thể ngờ rằng, nữ nhân Tô Yên này, ngoài giới tính là nữ, nàng có chỗ nào giống nữ nhân?!
Thể lực tốt không tưởng được, đuổi theo hắn ta không ngủ không nghỉ, giống như đang vờn con mồi.
Đánh nhau với nàng, ngươi cho rằng giây tiếp theo nàng sẽ tinh bì lực tẫn, lại không biết rằng nàng là người càng cản càng hăng.
"Hự ——"
Thác Bạt Trác thật sự chạy không nổi nữa, hai chân như rót chì, hắn ta chật vật nằm ngửa trên mặt đất, cắn răng nói: "Ngươi giết ta đi."
Hắn ta biết bản thân chạy trời không khỏi nắng.
Lúc trước hắn ta tự tay giết chết gia gia của Tô Yên, hiện giờ, nàng năm lần bảy lượt bức bách Đại Liêu, không chịu chấp nhận thư đầu hàng, đơn giản là để báo thù.
Môi đỏ của Tô Yên cong lên, xoay người xuống ngựa.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, trên sườn mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra một vết thương nhìn thấy ghê người.
Nàng lại như không hề có cảm giác, bước đến bên cạnh Thác Bạt Trác, đá đá hắn ta: "Ngươi biết khi nào thì ngươi khiến người ta nhìn thuận mắt nhất không? Chính là bộ dáng tự biết mình giống như bây giờ."
Nói xong, nàng vung một đao xuống, chém bay đầu Thác Bạt Trác, xoay người rời đi.
Trong suốt ba ngày này, nàng đã chán việc trêu đùa Thác Bạt Trác.
Cái đầu bị nàng xách trong tay, trong mắt vẫn còn mang theo sự sợ hãi, bởi vì cảm giác đau đớn trong nháy mắt kia khiến tròng mắt hơi lồi lên.
Tô Yên nhét cái đầu đó vào trong túi, nơi đó lập tức phồng lên.
Về phần thi thể của Thác Bạt Trác?
Ở nơi hoang vu dã ngoại này, không có người nhặt về, chỉ sợ chưa qua một đêm, y sẽ biến thành đồ ăn trong bụng dã thú.
......
Ba ngày, suốt ba ngày.
Yến Phong Miên nhìn ra ngoài lều, nơi mà đất trời giao hợp, một chút ánh sáng hiện lên trong bóng đêm.
Nhắm đôi mắt khô khốc lại.
Đáy mắt của hắn hiện lên màu xanh, làn da vốn tái nhợt giờ phút này càng giống như tờ giấy, lộ ra vẻ tiều tụy trên khuôn mặt hắn.
"Điện hạ, ngài nên nghỉ ngơi, nếu không Tô Tướng quân trở về nhất định sẽ tức giận."
Tuần Cửu biết bản thân khuyên Yến Phong Miên không được, cho nên, chỉ có thể dùng danh nghĩa của
Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi, huống chi là Yến Phong Miên?
Quả nhiên, nghe được tên Tô Yên, mí mắt của Yến Phong Miên run rẩy.
Quanh thân tràn ngập hơi thở tuyệt vọng.
"Điện hạ ——"
Tuần Cửu rất sợ Yến Phong Miên sẽ không chống đỡ nổi nữa, không đúng, có lẽ nên nói, Yến Phong Miên không có Tô Yên, càng không muốn chống đỡ nữa.
Đúng lúc này, chợt nghe tiếng vó ngựa chạy vội từ xa truyền đến.
Cùng với âm thanh ngạc nhiên mừng rỡ của các tướng sĩ: "Tướng quân đã trở lại! Tướng quân đã trở lại!"
Yến Phong Miên đang chìm đắm trong thế giới của bản thân bỗng xốc mí mắt lên, đôi con ngươi đen như mực co rút, căng thẳng đến mức hô hấp đình trệ.
"Tuần, Tuần Cửu..."
Giọng nói của hắn nhỏ đến mức không thể nghe thấy, bởi vì sợ quá lớn tiếng, sẽ phá vỡ ảo ảnh hiện tại.
"Ngươi nghe thấy không?" Hay hắn vẫn đang nằm mơ?
Tuần Cửu nhanh chóng gật đầu, tốc độ nói chuyện rất nhanh: "Nghe được, nghe được! Điện hạ, là sự thật, Tô Tướng quân thật sự còn sống!"
Quá tốt rồi!
Đầu ngón tay đang nắm lấy tay vịn xe lăn của Yến Phong Miên đã không còn chút máu, bởi vì dùng sức mà trắng bệch.