Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

215: Chủ Bá Phát Đường Chú Ý


trước sau


Nguyên nhân tự sát là do nguyên thân đã biết trong lòng của Mạnh Tinh Thần có bạch nguyệt quang, mà người đó không phải cô.

Trong lúc cãi nhau, Mạnh Tinh Thần lạnh nhạt đã nói thẳng: Tôi chỉ lợi dụng cô thôi! Nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch nghèo kiết hủ lậu này của cô, sao có thể xứng với tôi!
Nguyên thân bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trực tiếp uống thuốc ngủ tự sát.

Nếu cô ấy cứ chết như vậy thì vẫn nhẹ nhàng, thê thảm nhất là sau đó.

Sau khi Mạnh Tinh Thần bình tĩnh lại, biết mình không thể thiếu sự chu cấp nuôi dưỡng từ nguyên thân, ít nhất một tháng nhiều thêm vài vạn tiền tiêu vặt mà.

Cho nên hắn lại khom lưng uốn gối, nói với nguyên thân vài câu mềm mỏng dụ ngọt.

Sau đó, nguyên thân cũng đồng ý rồi!
Tô Yên nhìn đến đây, xoa nhẹ giữa trán, không dám tin mà nói: “Cô gái này là đồ ngốc sao?”
Từng suýt chết một lần, vậy mà còn có thể ngây thơ như thế sao?
Đặc biệt sau đó, tiền cô ấy làm chủ bá đã không đủ để duy trì sinh hoạt của Mạnh Tinh Thần.

Mạnh Tinh Thần dám dùng lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt nguyên thân đi bán dâm! Sau đó đưa tiền đó cho hắn để hắn đầu tư!
Tô Yên bị ghê tởm không chịu được nhìn lọ thuốc rỗng tuếch.

Hỏi 04: “Xin hỏi tôi có thể tự sát không?” Cô không muốn sống trong thân thể ngu ngốc như vậy.

Chỉ số thông minh sẽ bị lây!

Mặt 04 lạnh nhạt: “Ký chủ đại nhân, thân thể này có độ phù hợp cao về linh hồn với ngài, thích hợp với ngài nhất trong khả năng hệ thống chúng tôi có thể tìm được, hơn nữa sẽ không bị Thiên Đạo phát hiện.


Tô Yên: “???”
“Anh có ý gì? Linh hồn cao quý của tôi chỉ kết đôi được với thân thể của kẻ ngốc này, 04, anh đang mắng tôi phải không?”
04: “…”

Cho dù nói như thế nào, kết quả cũng không thể thay đổi.

Tô Yên thở hắt một hơi, bò dậy từ trên giường, trước tiên phải gọi cơm hộp.

Sau đó, cô nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, càng muốn bùng cháy.

21 khối 8 mao?
Đây là toàn bộ tài sản của cô?!
Nói thật, nếu Tô Yên là nguyên thân, cô cũng tự sát.

21 khối 8 mao có thể làm được gì? Lúc cô còn sống, chút tiền ấy cũng không bằng ngay cả số lẻ trong tiêu dùng hàng ngày

của cô.

“Rầm rầm rầm ——”
Đúng lúc này, cửa ngoài bị ai đó đập mạnh.

04 đã tự động offline.


Tô Yên nhướng mày, hỏi với giọng yếu ớt: “Ai đó?”
“Cô còn hỏi là ai? Tô Yên! Tôi hỏi cô, vì sao không nghe điện thoại của tôi!”
Với ngữ khí vênh mặt hất hàm này, nếu Tô Yên đã đến đây rồi mà còn không biết người đang gõ cửa ngoài kia là ai thì thật uổng phí đã sống bao lâu nay.

“Mạnh Tinh Thần?”
Người bên ngoài sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới đè thấp giọng xuống nói: “Là tôi, mau mở cửa cho tôi!”
Mạnh Tinh Thần bực bội gãi đầu, đeo khẩu trang, cong eo một cách nghẹn khuất.

Cái chỗ rách nát này, ngay cả đứng cũng không đứng thẳng được.

Tô Yên nhướng mày, bỗng dưng cười một chút, kéo cửa ra.

Mạnh Tinh Thần liếc mắt nhìn cô một cái, nhíu mày chất vấn một cách không kiên nhẫn: “Không mở cửa lâu như vậy, có phải đang giấu thằng nào trong phòng không?"
Hắn đẩy Tô Yên ra rồi tùy tiện đi vào, đặt mông ngồi trên giường, mặt đầy ghét bỏ.

Tô Yên vừa tới thân thể này không lâu, thuốc ngủ mà nguyên thân uống còn chưa tiêu hóa hoàn toàn, hơn nữa bởi vì thường xuyên chịu đói nên thân thể này có bệnh dạ dày không nhẹ.

Mạnh Tinh Thần đẩy Tô Yên sang một bên dễ như trở bàn tay, sau eo của cô bị đập mạnh vào góc bàn.

Ánh mắt cô rét lạnh, nụ cười càng thêm tươi rói.

“Trong phòng của tôi có thằng đàn ông nào hay không thì tôi không biết, nhưng trong lòng anh có con tiện nhân nào hay không thì tôi lại biết rất rõ đấy.

"
“Cô ——”
Mạnh Tinh Thần tức giận giơ tay, muốn đánh Tô Yên.

“Cô mà cũng dám nhục nhã cô ấy! Đáng chết!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện