"Sao cậu lại không có chút lo lắng nào?"
Tầm mắt Tô Yên nghiêng nghiêng mà liếc nhìn Diệp Tiểu An.
Giờ khắc này dáng vẻ của Tô Yên tràn đầy sự kiêu ngạo, toàn thân không ngừng tỏa ra một loại khí chất chỉ thuộc về bậc vương giả.
Ngón tay cô vươn ra nâng cằm Diệp Tiểu An, nháy mắt xiết chặt, không chút để ý mà ghé gần vào tai cô ta nói: "Cậu muốn thì cứ việc đi nói cho mọi người biết đi, nếu như cậu nghĩ rằng sẽ có người tin lời cậu."
Diệp Tiểu An nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy, "Cậu đừng có mà đắc ý.... tôi thật sự sẽ tố cáo cậu!"
"Được, vậy cậu cứ việc đi đi."
Tô Yên không thèm quan tâm, mí mắt buông xuống.
"Từ khi mỗi người được sinh ra, đã có vị trí định sẵn thuộc về mình."
Tô Yên ngước mắt, lúm đồng tiền nở như hoa, "Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, vị trí của cậu, chỉ thích hợp làm tốt bổn phận người qua đường, cố gắng hết sức mờ nhạt trong suốt mà thôi, nếu không, kết cục chắc chắn sẽ là vạn kiếp bất phục đấy~~"
Đầu lưỡi đỏ tươi của cô, khẽ liếm liếm vành môi, quay đầu vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay Diệp Tiểu An.
Bác tài xế nhìn thấy cô đã quay trở lại, lập tức cung kính cúi đầu, kéo cửa xe ra giúp cô.
Chiếc siêu xe đen bóng, là một chiếc xe mà Diệp Tiểu An không biết đến nhãn hiệu, phóng nhanh như tên bắn, chạy xẹt qua bên người cô ta.
Khói xe phả mịt mù lên cô ta.
Diệp Tiểu An cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
"Tô Yên!"
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến nhân viên môi trường đang ở ngoài cổng trường, đổ thùng rác có chứa những món quà lên xe, sau đó thả lại thùng rác về chỗ cũ.
Trái tim cô ta nhảy dựng, nhanh chóng vọt qua. "Chờ một chút!!!"
"Cô bé này, cháu sao vậy? Muốn vứt rác sao?"
Những nhân viên môi trường kia hoảng sợ, vội vàng ngăn cô ta lại.
Diệp Tiểu An không nói lời nào, rơi lệ không ngừng, nhón chân cố gắng nhìn vào bên trong xe rác.
Một mùi hết sức tanh tưởi, trực tiếp xông vào trong mũi cô ta, hôi đến nỗi làm cho cô ta nôn khan vài tiếng.
Nhân viên môi trường dùng ánh mắt như kiểu đang nhìn một bệnh nhân tâm thần nhìn vào Diệp Tiểu An, nói: "Cô bé, cháu còn tìm nữa không? Nếu không tìm nữa tôi có thể đi rồi chứ?"
Móng tay Diệp Tiểu An hằn sâu trong lòng bàn tay, mỗi vết đều đang rỉ máu, nhưng cô ta như lại không cảm nhận được.
Mà những món quà bị Tô Yên vứt đi, đã sớm nằm lẫn lộn bên trong xe rác, dính không biết bao nhiêu thứ ghê tởm trên bề mặt.
Đầu ngón tay của Diệp Tiểu An khẽ nhúc nhích, cuối cùng vô lực gục đầu xuống.
Trong đầu cô ta không