Không khí trong nhà trở nên có chút ái muội.
Thật lâu sau ——
Tô Yên nhìn chằm chằm Kỷ Vô Trần đang suy nghĩ xuất thần, giơ tay nhéo sau cổ anh.
Thành công thấy cả người Kỷ Vô Trần mềm nhũn, dường như chấn kinh (*) đảo người sang bên cạnh.
(*) Chấn kinh: vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi
Xem ra...
Vị trí sau cổ này của anh, giống như không thể dễ dàng bị người ngoài đụng vào.
Tô Yên ngoéo cánh môi đỏ thắm, ngồi dậy từ trên giường.
Nghiêng đầu vén tóc mái hỗn độn sau tai, mềm mại hỏi: "Anh trai này có thể xem như anh lưu manh với tôi không?"
Kỷ Vô Trần liếc Tô Yên một cái, yết hầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, "Tôi chỉ là thỏa mãn mong muốn của cô mà thôi."
Mong muốn của cô?
Hai mắt Tô Yên có chút sáng, hết sức vui mừng.
"Được thôi," cô gật gật đầu nhỏ, xem như nhận đồng (**) với lời nói của Kỷ Vô Trần, "Như vậy tôi có thể tò mò hỏi một câu hay không, xin hỏi anh trai cảm giác như thế nào?"
(**) Nhận đồng = Nhận thức + đồng ý
Cảm giác như thế nào?
Không biết sao, Kỷ Vô Trần lại nghĩ tới cảm giác vừa rồi.
Kỳ thật anh cũng không biết bản thân nghĩ thế nào, đến khi phản ứng lại, đã không tự chủ được.
Kỷ Vô Trần nhấp môi mỏng, nghiêng mắt, ánh sáng tối tăm che giấu biểu tình của anh, nhàn nhạt nói: "Không có cảm giác."
"Ồ, anh trai cũng thật nhạt nhẽo."
Tô Yên giả mù sa mưa lộ ra một nụ cười, xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Vô Trần ngoái đầu lại chỉ kịp nhìn đến cửa phòng không đóng, hơi thở thuộc về Tô Yên sớm đã biến mất không dấu vết.
Tức giận?
Giờ khắc này, Kỷ Vô Trần cũng không biết mình có cảm giác gì.
Lúc Tô Yên trở về, nhìn thấy rèm cửa đã kéo ra hai bên.
Một chút ánh chiều tà cuối cùng tản ra có chút hồng lại có chút cam, sắp biến mất trong biển mây. Ở đường giao phía chân trời, ẩn ẩn lộ ra một chút sắc lam.
Lại không quá lâu, màn đêm sẽ hoàn toàn buông xuống.
Nam sinh sống lưng hơi cứng đờ, cổ thon dài duyên dáng, tạo nên một độ cong xinh đẹp.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào trên người anh, phác họa ra thân hình thon chắc lại có chút đơn bạc.
Nghe được