Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nam thần quá phúc hắc


trước sau

Theo cách nói của Hùng Bội Lan, đó chính là Tô Yên hưởng ké hào quang của bà ta, không cần cùng đi học với những đứa trẻ khác phải chen lấn trong phòng học tràn đầy những mùi mồ hôi vào mùa hè.

Cô hoàn toàn có thể ngồi ở trong phòng học tư nhân xa hoa, được gia sư một dạy một truyền đạt kiến thức.

Tất cả những thứ này, đều bị Hùng Bội Lan cho rằng đó là công lao của bà ta.

Bên này Tô Yên mới đến cổng lớn, đã bị Hùng Bội Lan vội vàng chạy ra túm chặt cánh tay: "Mày đi đâu? Anh trai mày lại chạy ra ngoài mày có biết không?! Bây giờ dượng mày gấp đến điên rồi, tất cả mọi người trong nhà đang đi tìm, mày cũng tìm nhanh đi! Tìm không thấy cũng đừng quay về!"

Miệng vết thương trên tay Tô Yên tím đen, bị Hùng Bội Lan bóp càng thêm nghiêm trọng.

Cô đau "a" một tiếng, đang muốn nổi giận, trong đầu đột nhiên vang lên cảnh báo từ hệ thống.

"Đừng mà ký chủ đại nhân!! Bây giờ đang ở trước mặt nhân vật mấu chốt, chớ OOC, ngài kiềm chế một chút, được chứ?"

Trong lòng Tô Yên mắng kiềm chế con mẹ ngươi, không tiếng động nói: 【Tô Yên sớm muộn gì cũng sẽ hắc hóa, ta hắc hóa trước thì làm sao?! 】

04 là một hệ thống, lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm thấy vô kế khả thi.

Nó đã đảm nhiệm nhiều ký chủ nhưng Tô Yên là ký chủ khiến người ta đau đầu nhất, cũng vô pháp vô thiên nhất.

"Thất thần làm gì, còn không đi mau?!"

Hùng Bội Lan thấy Tô Yên không nói lời nào, cũng không hoài nghi trong lòng, ngày thường Tô Yên luôn là bộ dạng hướng nội cẩn thận kín kẽ.

Nếu cô đột nhiên nổi cáu, đó mới là gặp quỷ!

Tô Yên bị đẩy hai cái, không nhúc nhích.

"Mẹ." Cô nhấc mi mắt, tươi cười xinh đẹp.

Lại vô cớ khiến Hùng Bội Lan cảm giác lạnh căm căm, bà ta nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Làm gì? Hôm nay sao mày lại thế này! Tao bảo mày đi tìm người còn không đi mau, ngốc ở chỗ này làm gì?!"

Nghe vậy, Tô Yên mặt không đổi sắc.

Tươi cười càng thêm xán lạn, cô túm quai đeo cặp sách, ngoan ngoãn nói: "Mẹ, hôm nay

con gặp được ba, nhưng mà con không có tiền đưa cho ba, ông ta nói một thời gian nữa sẽ tới tìm mẹ đòi tiền, hy vọng mẹ chuẩn bị sẵn sàng! À đúng rồi, ông ta còn nói, nếu không lấy được tiền, chắc sẽ định cá chết lưới rách ~~"

Nói xong, vẻ mặt Hùng Bội Lan xanh mét, đứng tại chỗ cả người phát run, cô tung tăng nhảy nhót xoay người rời đi.

Thực ra ở thế giới nhỏ này, đâu nhất định chỉ quay chung quanh nam nữ chính? Giống như thân phận của Hùng Bội Lan có bug thật lớn, cư nhiên cũng có thể gả vào hào môn, không bị hoài nghi chút nào.

Nếu là trong hiện thực, Hùng Bội Lan như vậy, muốn gả vào hào môn, đầu tiên phải lột của bà ta mấy tầng da mới được!

Tô Yên ngáp một cái, mí mắt gục xuống, sờ cặp sách còn một ít tiền lẻ, tùy tiện chui vào một cửa hàng tìm đồ uống lạnh.

04: "... Ký chủ đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"

"Ăn kem." Tô Yên hưởng thụ nheo đôi mắt xinh đẹp.

"Không đi tìm mảnh vụn sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không tìm thấy vị trí anh ta? Bây giờ tia tử ngoại còn rất mạnh, sẽ khiến ta đen mất." Tô Yên trả lời như lẽ đương nhiên: "Vậy ngươi cho rằng, một em gái bị phơi đen, có thể cướp mảnh vụ từ trong tay nữ chính à?"

04: "......"

......

Sắc trời gần tối.

Người nhà họ Kỷ đã vội muốn chết rồi.

Đại thiếu gia nhà bọn họ đã tắt hệ thống định vị của di động, đồng hồ có chứa chip định vị, cũng bị anh ném vào bồn rửa tay trong nhà.

Cả thành phố A như bị náo loạn, ai cũng không biết Kỷ Vô Trần đang ở đâu.

Tô Yên ngồi ở trong tiệm gần ba tiếng, thấy thời gian không sai lắm, mới phủi váy, đi ra từ tiệm đồ uống.

"04, địa chỉ?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện