Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nam thần quá phúc hắc


trước sau

Mặt của một cô gái quan trọng biết bao nhiêu?

Cô ta làm như vậy, thật sự không quan tâm đến hậu quả sao?

Giáo viên chủ nhiệm cũng hết cách, chỉ có thể chạy nhanh theo Bùi Như Nguyệt, ông ta cũng sợ thật sự xảy ra chuyện.

Cũng may nơi này cách ký túc xá không xa, chỉ là có hơi hẻo lánh, ngay bên cạnh là rừng trúc và một ít cây xanh.

"Thầy ơi, chính là đây, thầy mau lại xem..."

Bùi Như Nguyệt chỉ tay về phía trước, giây tiếp theo, cả người liền ngay ngẩn, đến nói cũng không nói ra lời.

Chỉ thấy hai tay Kỷ Vô Trần cắm trong túi áo, mang khẩu trang, mặc một bộ quần áo dài màu đen, đứng yên ở đó.

Nghe được âm thanh, mới nâng mắt nhìn, từ từ chuyển về phía cô ta.

Trong ánh mắt không mang theo chút độ ấm nào, so với ánh mắt cách đây hai năm, càng khiến cho người khác cảm giác khủng hoảng hơn.

"Kỷ Vô Trần, sao trò ấy lại ở đây?"

Giáo viên chủ nhiệm cũng thấy Kỷ Vô Trần, ông cau mày, nhìn phía dưới chân, là một đám nữ sinh đang vây quanh một người tay bụm mặt, trên tay đầy máu.

Hiển nhiên là bị thương.

Trái tim ông ta nhảy dựng lên, đột nhiên có dự cảm không lành.

Chuyện này sao lại liên quan đến Kỷ Vô Trần? Không dễ giải quyết rồi!

Biểu tình của Bùi Như Nguyệt âm u, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt vặn vẹo.

Cô ta cắn môi dưới, nhìn về phía Tô Yên.

Liền thấy cô nghiêng nghiêng đầu, nở nụ cười điềm đạm, xinh đẹp về phía cô ta.

Kỷ Vô Trần đang bày ra tư thế bảo vệ, đứng phía trước người cô, thái độ không cần nói cũng biết.

Bùi Như Nguyệt chết tâm.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm đã chủ động đi qua, thái độ ôn hòa hỏi: " Trò Kỷ Vô Trần, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Vô Trần giơ tay chỉ Bùi Như Nguyệt, lại chỉ nữ sinh bị thương trên mặt đất.

Vẻ mặt uể oải, ngữ khí lạnh nhạt.

"Cô ta có ý đồ với em, thấy em không để ý đến cô ta, cô ta liền triệu tập hội chị em đến đây muốn bá vương ngạnh thượng cung. Nhưng cô ta—— ừm, thất bại."

Khi nói đã ôm mọi tội danh lên người mình.

Tô Yên phụt một tiếng bật cười.

Ôm sách đứng phía sau Kỷ Vô Trần, hai vai run rẩy.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm lại cho rằng cô bị dọa sợ, không khống chế được nên khóc, vội vàng luống cuống tay chân nói: "Ấy trò đừng khóc, bị dọa sợ rồi phải không? Không sao, không sao, có thầy ở đây rồi..."

Sống lưng của Tô Yên cứng đờ: "..."

Biểu tình trên gương mặt nhỏ của cô biến hóa, mí mắt nhanh chóng hạ xuống, rặn ra hai giọt nước mắt, giọng nói run run nói cảm ơn thầy giáo chủ nhiệm.

"Cảm ơn thầy ạ."

Cái đầu nho nhỏ của nữ sinh khẽ cúi, lớn lên lại xinh đẹp ngoan ngoãn, khóc khiến vành mắt đỏ bừng, lông mi ướt đẫm, khẽ mím khóe miệng nhỏ, cố nén sợ hãi, khiến giáo viên chủ nhiệm lại nhớ đến cô con gái nhỏ của mình, hiền ngoan giống hệt một chú thỏ con.

Người như vậy, sao giống hung thủ Bùi Như Nguyệt miêu tả cho ông chứ?

"Mày nói xạo!"

Nữ sinh ngồi dưới đất che mũi tức phát điên, cô ta đau đến mức cả người như nát bấy.

Lúc này nhìn giáo viên chủ nhiệm bị lớp ngụy trang của Tô Yên lừa gạt, cô ta cắn răng tức giận, "Thầy ơi! Cậu ta đang nói dối! Rõ ràng con nhỏ ngu ngốc kia đã đánh em, Kỷ Vô Trần đang bao che cho cậu ta! Thầy đừng tin những gì cậu ta nói!"

Bùi Như Nguyệt nghe vậy cũng vội vàng gật đầu.

Cô ta nỗ lực bỏ qua ánh mắt lạnh băng của Kỷ Vô Trần, da đầu căng chặt nói: "Đúng là như vậy đó thầy, em có thể làm chứng, Lưu Tiểu Tiểu không nói dối! Chính Tô Yên đã đánh cậu ấy thành như vậy..."

Nghe được những lời này, Kỷ Vô Trần nhướng mày.

Lúc này Tô Yên đang đứng phía sau Kỷ Vô Trần bước ra, một bộ dáng thật là ủy khuất, rồi lại cố nhẫn nhịn nói.

Cô nhẹ giọng: "Các cậu nói tớ đánh Lưu Tiểu Tiểu, nhưng nếu tính luôn cả anh trai tớ thì chúng tớ cũng chỉ có hai người, bên các cậu lại có tới năm người, xin hỏi chuyện này giải thích như thế nào?"

Không khí nháy mắt đình trệ.

Giáo viên chủ nhiệm cũng phản ứng lại, biểu tình của ông không tốt lắm, nhìn lướt qua Bùi Như Nguyệt vừa ăn cướp vừa la làng.

Lạnh lùng nói: "Mấy trò này, đến văn phòng cùng thầy! Còn trò Lưu Tiểu Tiểu, thầy sẽ thông báo người nhà của em tới trường đón em! Em đến phòng y tế xử lý miệng vết thương trước đã."

Bùi Như Nguyệt giờ mới biết sợ, vội vàng giải thích, "Thầy, chuyện này không liên quan đến em..."

Hình tượng của cô ta

ở trong trường vẫn luôn là học sinh ngoan, nếu như bị điều tra ra cô ta có quan hệ không tồi với Lưu Tiểu Tiểu, hình tượng của cô ta nhất định sẽ tụt dốc không phanh!

"Đủ rồi! Cuối cùng có liên quan hay không em cứ đến văn phòng, giải thích cho giáo viên còn có phụ huynh của em!"

Nói xong, dẫn theo đám người Bùi Như Nguyệt, sải bước đi.

Tô Yên cảm khái phía sau: "Có phải thầy quên mất rồi, còn có một vị đầu sỏ gây tội thầy không đưa đi?"

"Đầu sỏ gây tội?"

Kỷ Vô Trần nghiền ngẫm mấy chữ này, khẽ cười một tiếng: "Em là đang nói chính mình sao? Em gái tốt của tôi?"

Trên thực tế, Tô Yên đúng là đã vượt xa dự kiến của Kỷ Vô Trần.

Nhìn mấy động tác cô đánh Lưu Tiểu Tiểu kia, thật sự liền mạch lưu loát, không có nửa điểm dây dưa.

Quả nhiên phong thái càng giống chị đại hơn so với Lưu Tiểu Tiểu.

Nhưng ai bảo bề ngoài của cô quá lừa gạt chứ?

Cho nên từ đầu tới cuối cũng chưa từng bị hoài nghi.

"Cõng nồi cho em gái, là điều cơ bản anh trai nên làm, cố lên nha, anh trai~"

(*) Cõng nồi: nhận tội thay cho người khác

Tô Yên nắm tay lại, cười tủm tỉm cổ vũ.

Khi nói chuyện, cô không hề nhận ra, thân thể Kỷ Vô Trần có chút gần.

Anh chỉ lộ ra duy nhất một đôi mắt thâm thúy, nếu liếc mắt nhìn một cái lại giống như hố đen vũ trụ, nhìn không tới đáy.

"Tôi sẽ cố gắng."

Kỷ Vô Trần gật đầu, con ngươi híp lại.

Bàn tay to lớn bỗng nhiên giữ chặt cái gáy Tô Yên, một tay kia ôm lấy eo cô, túm cả người vào trong ngực mình.

Tô Yên sửng sốt, mờ mịt ngẩng đầu.

Liền thấy Kỷ Vô Trần không biết từ khi nào đã cởi khẩu trang, hung hăng cắn môi cô.

Răng môi ma sát, chỉ nghe thấy từ miệng anh mang theo cố chấp cùng du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, lẩm bẩm nói nhỏ: "Nhưng tôi không muốn làm anh trai của em, tôi càng muốn ——"

Nói tới đây, anh hơi thở dốc một chút, cười tà khí: "Làm người đàn ông của em!"

Tiếp theo, nụ hôn này sâu thêm.

Tô Yên bị hôn đến mức đại não trống rỗng, căn bản không nghe được Kỷ Vô Trần đang nói cái gì.

Trong đầu còn có âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhưng Tô Yên cũng không nghe được gì luôn.

Tính cách Kỷ Vô Trần đột ngột chuyển biến, làm Tô Yên có chút nghĩ không thông.

Mặt đất thậm chí còn có vết máu đã khô, bọn họ hôn môi dưới ánh hoàng hôn.

Gió đêm phần phật, thổi lá trúc rào rạt lung lay.

Chân trời có sắc xanh sắc đỏ tôn nhau lên, những đám mây tươi đẹp xen lẫn hồng vàng. Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những đám mây, mang theo chút ấm áp, phảng phất vì hai người sáng lập một thế giới nhỏ riêng biệt.

Gió thổi qua ngọn tóc, bóng dáng hai người thân mật giống như một người.

Kỷ Vô Trần như ma cà rồng không màng tất cả, vì cố chấp của chính mình, cho dù hồn phi phách tán, cũng muốn bất chấp mà giữ lại khoảnh khắc này.

Ánh nắng không quá gay gắt, tựa như rải một lớp bột phấn vàng trên mặt anh. Cùng với miệng vết thương chưa khép lại, lại có chút độc đáo mỹ cảm.

"Hô......"

Cuối cùng, Tô Yên là người không chịu được, tránh thoát khỏi sự tấn công của Kỷ Vô Trần.

Cô híp con ngươi sáng tỏ đầy hơi nước, miệng nhỏ thở dốc.

Trong đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi lại nhìn Kỷ Vô Trần, nhịn không được lười nhác cười.

"Anh trai lại giở trò lưu manh."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện