"Yên Yên nói giống cái gì thì chính là cái đó."
Môi mỏng Kỷ Vô Trần gợi lên độ cong đẹp, mắt phượng thâm thúy một mảnh, khi anh nói những lời này, còn thật sự nhìn chăm chú vào cô, trong nháy mắt, khiến Tô Yên sinh ra một loại cảm giác, cô là cả thế giới của Kỷ Vô Trần.
"Khụ, khụ khụ khụ. . . . . ."
Tô Yên bị sặc.
Không nói gì chỉ liếc mắt nhìn anh, có phải người này thần kinh hay không? Vì sao tính tình đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
"Tôi cho rằng chúng ta bây giờ như một đôi lừa gạt thầy cô, học sinh hư lén yêu sớm." Tô Yên tức giận trả lời.
Trước kia đúng là cô biết nhìn Kỷ Vô Trần không đứng đắn, kỳ thật trong lòng chỉ là thiếu niên ngạo kiều đơn thuần, cho nên cứ không có việc gì lại đi trêu chọc anh một chút.
Không nghĩ tới——
Ừmmm, đây là Tô Yên trăm ngàn lần không nghĩ tới.
"Chúng ta có thể biến nó thành sự thật." Kỷ Vô Trần trầm tư một lát, cười nhẹ mở miệng.
Tô yên nhấc mi mắt, kéo tay hắn, "Đừng quên anh vẫn là anh trai trên danh nghĩa của tôi."
Nghe lời này, Kỷ Vô Trần mặt không đổi sắc.
Một tay anh chống cằm, tay áo rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra cổ tay tái nhợt. Bởi vì không thể gặp ánh mặt trời, da anh vừa trắng vừa nhợt nhạt, làn da hơi mỏng bao trùm lên những mạch máu màu xanh.
Bệnh nhưng mà xinh đẹp.
Anh nghiêng mặt, gương mặt tinh xảo làm cho người ta cảm thấy sự ôn nhu đa tình này có chút giả dối.
"Tôi cho rằng em sẽ không để ý loại chuyện này."
Trong ấn tượng của Kỷ Vô Trần, nói Tô Yên ly kinh phản đạo (*) cũng không quá.
(*) ly kinh phản đạo: thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép
Tính cách của cô, tuyệt đối không có khả năng Kỷ Vô Trần hiểu sai.
Một cô gái muốn làm gì thì làm như vậy, thật sự sẽ để ý danh tiếng?
"Ha..."
Tô Yên cười nhẹ một tiếng, tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên đi ra khỏi phòng học.
"Đương nhiên tôi không để