Bất kể ai cũng đều có thể cảm thấy được sát khí từ lời nói của Kỷ Vô Trần, Tô Yên lại mặt không đổi sắc cười cười, nghiền ngẫm nói: "Nếu như anh trai còn có thể sống sót, lúc nào em cũng ở bên anh trai ~ "
【 Đinh! Triệu chứng sinh mệnh của mục tiêu nhiệm vụ đã ổn định! Yêu cầu đẩy nhanh tiến độ cứu viện!】
Tô Yên ngắt điện thoại, nắm chặt di động khẽ cười với Kỷ Thành.
"Chú Kỷ à, chú không ngại tôi đợi ở đây một lát chứ?"
Kỷ Thành nhíu mày, không nói gì.
Ông ta sợ một khi ông ta mở miệng, liền muốn mắng chết con bé không tim không phổi này! Tuy rằng biết con bé này cố ý, nhưng mà nghe xem nó vừa mới nói gì?
Còn lo lắng năng lực phương diện kia của con ông ta không được, năng lực của thằng nhóc tuyệt đối bình thường à nha!
Vì thế cho nên không ai trả lời, Tô Yên liền tìm một vị trí gần đó mà ngồi xuống, an tĩnh chờ đợi.
...
"Con bé ngắt điện thoại."
Hùng Bội Lan cất di động, liền nghe thấy tiếng cười haha của Hàn Dũng ngay bên cạnh, "Nghe thấy không? Con gái bà cũng thật tàn nhẫn, không hổ là con gái bà nha!"
Bà ta xấu hổ cười cười, không biết nên trả lời như thế nào.
Liền nghe Hàn Dũng nói tiếp: "Nhưng bà có nghe thấy không? Nếu thật sự thả tên nhóc này ra ngoài, e là hậu quả rất lớn! Đừng nói chúng ta, đứa con gái nũng nịu kia của bà, sợ là sẽ bị tên nhóc này ăn tươi nuốt sống mới hả giận đấy!"
"Hừ! Nó dám!"
Lúc này Hùng Bội Lan còn chưa ý thức được rằng, Hàn Dũng thật sự đã có ý muốn gϊếŧ Kỷ Vô Trần.
Đương nhiên sẽ không có chuyện ông ta thả hổ về rừng, tên nhóc này cũng không phải nhân vật tầm thường, nếu thả nó về, nói không chừng sẽ để lại hậu quả về sau.
"Cho nên, chờ lấy được tiền, điều trước tiên tôi làm là để nó... á..."
"Chíu" một tiếng, Hàn Dũng kinh ngạc trừng lớn mắt, trên trán ông ta giờ đây có một lỗ máu! Cổ họng ông ta như bị bóp chặt lại, phát ra tiếng ọc ọc quỷ dị từ trong cổ họng.
"A! Anh Dũng? Anh Dũng?"
Khi tất cả mọi người đều chưa phản ứng kịp, máu đã phun lên mặt Hùng Bội Lan, bà ta lộ ra biểu tình hoảng sợ, nhìn Hàn Dũng ngã