Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh


trước sau

Tô Yên nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống, dựa người vào gối, khoanh tay lại.

"Hử? Sao vậy?"

Vương Mẫn sửng sốt, chợt bừng tỉnh, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy tư thế ưu nhã lười biếng của Tô Yên, không chút kiêu ngạo, cứ như trời sinh cô đã như vậy, làm cho người ta có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.

"Em nghĩ kĩ rồi, em vẫn muốn quay trở lại", Tô Yên vén tóc, mỉm cười: "Không ai tin rằng em bị oan, khi tin xấu bị tung ra, ai là người được lợi nhất? Thực ra chị và em đều hiểu rõ. Nhưng với thực lực của em bây giờ, muốn đi trả thù cô ta là điều không thể."

"Chuyện này..."

Vương Mẫn hỏi: "Vậy bây giờ em nghĩ sao?"

Chị không biết tại sao mình lại hỏi Tô Yên như vậy, nhưng khi nghe cô nói lại đem đến cho người ta một cảm giác yên tâm khó tả.

"Giúp em tìm một cơ hội, bất kể là thế thân hay vai phụ, chỉ cần cho em một cơ hội, em có thể làm được."

Tô Yên nhìn Vương Mẫn mỉm cười, nhẹ giọng nói.

"A Yên..." Vương Mẫn cảm thấy có chút đau lòng, lúc trước có biết bao nhiêu vai nữ chính cô không thèm diễn, không biết bao nhiêu đạo diễn có kịch bản hay đều mong cô diễn.

Nhưng bây giờ...

"Được rồi! Chị sẽ cố gắng hết sức tìm! A Yên, chị nhất định sẽ giúp em! Dù sao cái vòng tròn này chính là như vậy, cùng lắm chúng ta về nhà nuôi cá và trồng rau!"

"Xì——"

Nghe xong lời này, Tô Yên không khỏi bật cười.

Cô xoa xoa cổ tay, khóe mắt hơi cong lên, "Chị Vương, tin em đi, một ngày nào đó em sẽ đưa chị trở về, lấy lại những gì thuộc về chúng ta, cùng nhau bước lên đỉnh lần nữa——"

Cô gái mỉm cười xinh đẹp, cho dù vẻ ngoài có phần tàn tạ, nhưng khi cô cười, nụ cười vẫn đẹp đẽ, phong tình như gãi đúng chỗ ngứa——

Vẻ đẹp từ trong xương cốt, không phải ở bên ngoài!

Vương Mẫn đột nhiên bùng lên niềm tin vô hạn: "Được! Chị tin em!"

Chị tin vào ánh mắt của mình, Tô Yên bây giờ càng thêm rung động lòng người so với hai năm trước!

Nếu nói Tô Yên trước kia là một cô gái chưa trải sự đời, trong mắt vẫn còn có nét trẻ con, thì Tô

Yên của bây giờ là yêu tinh trải qua mọi sự hào nhoáng của cuộc đời!

Chỉ cần một cái cau mày, một nụ cười nhẹ cũng đủ câu hồn.

Vương Mẫn luôn tin vào câu: Trước sự gợi cảm, đáng yêu có không đáng nhắc tới!

Chị muốn xem, người phụ nữ kia, lấy cái gì đánh bại Tô Yên của hiện giờ!!

...

Sau khi Vương Mẫn đi, Tô Yên vào toilet của phòng bệnh tắm rửa.

Trên gương bám đầy hơi nước, cô đưa tay lên lau liền thấy hình ảnh phản chiếu của mình bên trong.

Chiều cao khoảng 1m7, nhưng cân nặng ít nhất cũng phải 65 kg, trong mắt người khác có thể không tính là mập. Nhưng đối với các sao nữ, điều này là trí mạng. Khi lên ống kính, những khuyết điểm của cô sẽ bị phóng đại vô cùng.

Mái tóc dài đến eo do không được chăm sóc cẩn thận nên khô vàng, vuốt một cái còn có thể bị rụng một nắm tóc.

Tô Yên nhíu mày, giơ tay bóp lấy khung xương của mình.

Vẫn ổn——

Chí ít thì khung xương của nguyên thân rất nhỏ, như vậy chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì vẫn có thể khôi phục.

"04, lập cho ta một kế hoạch giảm cân, ta muốn nó đạt hiệu quả tốt nhất trong thời gian ngắn nhất."

Tô Yên ra lệnh cho 04 trong đầu.

"Đã nhận, xin ký chủ chờ một lát."

Tô Yên mặc lại quần áo sạch sẽ, bây giờ cô mới xem như được sống lại.

Trước kia nguyên chủ nổi tiếng kiếm được không ít tiền, nhưng đáng tiếc vì phải bồi thường tiền hợp đồng nên cô đã tiêu hết tiền tích kiệm của mình. Bây giờ, ngay cả tiền nằm viện cô cũng phải mượn Vương Mẫn.

Điều này khiến Tô Yên, người đã quen với cuộc sống thoải mái cảm thấy rất u uất——


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện