Tạ Phỉ ngẩn ra, môi mỏng mím nhẹ.
Đôi mắt đen của người phụ nữ rất lớn, khi người khác nhìn vào, không khỏi mang đến cảm giác ngây thơ vô tội. Tuy nhiên, trong đôi mắt của cô, luôn tràn ngập một tầng hơi nước ngăn cách, khiến người khác không thể đoán ra nội tâm của cô.
Vẻ ngây thơ cũng không quá lộ liễu, ngược lại lại bị một vẻ đẹp kiều diễm đè xuống.
Đây là lần đầu tiên có người dứt khoát, lưu loát nói thẳng trước mặt anh mà không có cố kỵ gì.
Tạ Phỉ cười nhẹ một tiếng, giọng nói lạnh lùng, "Vậy cô Tô nghĩ như thế nào?"
Tô Yên nghiêng đầu, một bên lau bộ ấm trà, cười nói: "Tuy rằng anh là anh trai của A Anh, nhưng ít ra mỗi người đều có quyền lựa chọn bạn bè, những chuyện đã từng xảy ra trên người tôi, cái gọi là thanh giả tự thanh, sau này sẽ rõ ràng, tôi không có lời nào để nói."
Cô cũng chỉ có thể dùng sự thật để chứng minh rằng cô trong sạch.
Không có bằng chứng, ai sẽ đi tin điều đó?
"Cô Tô nói cũng có lý, nhưng A Anh là một đứa trẻ có tâm tư đơn thuần, ý của tôi, cô hiểu chứ?"
Tạ Phỉ uống một hơi cạn sạch chung trà đã nguội, hương trà lan ra bốn phía trong miệng.
Ánh mắt anh u ám, khí thế mang theo vài phần áp bách.
"Anh Tạ ——" Tô Yên xoay cổ tay, úp ngược chung trà xuống bàn, tươi cười vén lọn tóc ra sau tai, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tạ Phỉ, "Tự luyến có phải là loại bệnh chung của các người không?"
Tạ Phỉ bị cô nói cho sửng sốt, vài giây sau mới kịp phản ứng lại.
Anh cười nhẹ, không trả lời, mà nói tạm biệt.
Thì ra trong lòng cô cũng không có biểu hiện bình tĩnh như ở ngoài, khi bị buộc làm cho nóng nảy, cũng sẽ tức giận.
Thú vị ——
......
Mấy ngày sau, mỗi ngày Tô Yên đều nhìn thấy Tạ Phỉ ở phòng tập thể hình.
Nghe Tạ Anh nói: "Anh trai mình vốn là khách quen ở phòng tập thể hình này, nhưng bởi vì anh ấy bận đi đóng phim, nên không đến tập nhiều lắm. Thẻ của mình đang dùng, vẫn là của anh ấy!"
Sau đó, Tô Yên nhìn thấy Tạ Anh móc thẻ hội viên.
Đó là thẻ kim cương vàng đen, sở hữu thẻ này tương đương với việc sở