Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Nữ Minh Tinh Tai Tiếng Và Ảnh Đế Cao Lãnh


trước sau

Nam diễn viên quần chúng đi đầu, vừa mới tìm lại giọng nói của mình, lúc đang chuẩn bị cất lời.

Rốt cuộc Ôn Ngọc cũng không nhịn được nữa, cô ta nắm chặt khăn tắm, lên tiếng cắt ngang.

"Được rồi đạo diễn Vương, tôi gần như đã học được rồi. Cô Tô thật sự rất tài giỏi, diễn cảnh này làm tôi mê mẩn!"

Rõ ràng điều kiện giống nhau, hoàn cảnh cũng giống nhau.

Vậy Tô Yên đã làm như thế nào? Hai năm nay, chẳng lẽ không phải mỗi ngày cô ta đều sống trong vũng lầy sao?!

Ôn Ngọc nghĩ có khi tất cả tin tức mà cô ta nhận được đều là giả!

Tô Yên này là cùng một người với người thám tử tư nói cho cô ta biết sao?

Thật nực cười!

Tất cả mọi người đều bị giọng nói của Ôn Ngọc quấy nhiễu.

Vương Sùng kéo tóc của ông ta hai lần, không kiên nhẫn thấp giọng chửi thề.

Nhưng dù sao Ôn Ngọc mới là nữ chính, cho dù Tô Yên có diễn tốt hơn, cũng chỉ là làm mẫu mà thôi.

"Được rồi, vất vả cho Tô Yên rồi, nếu Ôn Ngọc cảm thấy đã học được vậy thì bắt đầu đi. Vừa lúc diễn xong tốt cảnh này, bắt đầu chuẩn bị cảnh tiếp theo!"

Vương Sùng nhất thời muốn cho Ôn Ngọc mặt mũi, nhưng cũng không phải cho cô ta mặt mũi.

Mọi người ở hiện trường lại ngây ra, ai cũng có thể thấy được Ôn Ngọc đang cố tình nhắm vào Tô Yên.

Ôn Ngọc còn không nhận ra được rằng trong lúc không để ý, hình tượng dịu dàng lương thiện mà cô ta vất vả gây dựng đang dần dần sụp đổ.

"Ha, nhanh như vậy..."

Ôn Ngọc kinh ngạc, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nghe Ôn Ngọc nói như vậy, Tô Yên cũng không có tiếp tục diễn tiếp. Hơn nữa Vương Sùng đã nói rồi, Tạ Phỉ cũng đứng dậy từ bồn tắm.

Người anh ướt sũng nên chắc chắn cần phải đi thay một bộ quần áo khác.

Nhìn thấy Tô Yên còn ngồi ở bên trong, không biết anh suy nghĩ gì, đột nhiên duỗi tay ra.

Tô Yên giật mình, nhanh chóng mỉm cười, mi mắt cong lên, đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay anh.

Cô được Tạ Phỉ mượn lực kéo lên.

Giây tiếp theo, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng hít thở nhẹ.

Tô Yên còn chưa phản ứng kịp, ánh mắt Tạ Phỉ bỗng trầm xuống, ôm lấy bả vai Tô Yên, nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng, đồng thời xoay người dùng thân hình cao
lớn của mình che lại cơ thể mảnh khảnh của Tô Yên.

"Trần An, lấy khăn lông tới đây!"

Giọng nói của anh trầm thấp lại lạnh lùng, người không biết còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Trần An mơ màng chạy đi lấy.

Tạ Phỉ rũ mắt, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

"Ra ngoài."

Môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ.

Không ai biết anh đang nói với ai, sống lưng của những diễn viên quần chúng chợt lạnh toát, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài.

Lúc này Tô Yên mới phản ứng kịp, vừa nãy cô đã quên.

Bởi vì thời tiết nóng bức nên cô mặc một cái váy chiffon dài. Lại là diễn khoả thân, giờ toàn thân cô đều ướt ——

"Cảm ơn..."

Đôi tay đang nắm chặt vạt áo của Tô Yên trắng bệch, hiển nhiên cũng đã ý thức được điều đó.

Tạ Phỉ cảm thấy khó chịu khi nghe giọng nói có phần khô khan của cô.

Do dự một lúc, vỗ lưng cô.

"Không có gì, Trần An đã đi lấy khăn lông, đợi lát nữa tôi kêu anh ta đi mua cho cô bộ quần áo mới. Yên tâm, sẽ không có ai nhìn thấy."

Những ánh mắt của diễn viên quần chúng bên kia không cẩn thận liếc lại đây, liền nhanh chóng bị Tạ Phỉ đứng đằng trước chặn lại.

Vương Sùng bên kia hoàn toàn không thấy được chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy Tạ Phỉ bá đạo, đột nhiên ôm Tô Yên vào lòng.

Mọi người: "..."

Ảnh đế Tạ, anh đang làm gì vậy?

Rất nhiều người đang nhìn! Hãy cẩn thận!

Vẻ mặt Đặng Văn ghen ghét, "Chị Ngọc, chị mau nhìn xem, con tiện nhân Tô Yên kia lại bắt đầu đi quyến rũ đàn ông!"

Truyện convert hay : Ngạo Thế Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện