Không hiểu tại sao, cô cảm thấy nụ cười này của hắn có ý vị thâm trường như đang nói.......lúc đầu nói không cần, xem đi giờ chẳng phải tự mình nhờ vả sao.
Hứa Tri Lục có chút hối hận vì lời đề nghị của mình. Nhưng đối diện với cái nhìn của Thẩm Tư Diên, cô lại không thể rút lại, nuốt lời không phải tính cách của cô.
Cô ngưng chốc lát lại nói: "Vậy anh quay đẹp chút."
Thẩm Tư Diên cười đáp ứng: "Được thôi, tôi đứng gần quay là được"
Hứa Tri Lục quay đi, không nhìn nụ cười của hắn. Sau đó lên bục. Lúc này Hứa Tri Lục mới biết phía dưới có thể nhìn mình rõ đến thế nào, cô vừa cúi thấp liền đối diện với đôi mắt tuyệt đẹp của Thẩm Tư Diên.
Đôi mắt hắn hẹp dài, ý vị có chút đào hoa những cũng không quá rõ, chính là nhìn vào liền khiến người ta chìm đắm. Hứa Tri Lục chỉ dám nhìn một cái sau đó quay đi.
Cô nhìn vị trí Thẩm Tư Diên đang đứng, thấp giọng: "Anh có thể lùi xuống chút không?" Vì giúp cô quay hình, Thẩm Tư Diên đứng ở tận dãy đầu.
Thẩm Tư Diên chau mày: "Đứng phía sau quay làm sao rõ được"
Hứa Tri Lục "....." Đây có lẽ là tự đào hố chôn mình trong truyền thuyết đi. Cô vô lực, thở dài đáp: "Được rồi". Khẽ hắng giọng, hạ mắt nhìn bản thảo trong tay nói: "Tôi bắt đầu đây"
"Ừ"
Thẩm Tư Diên duy trì không lên tiếng. Mấy giây sau, Hứa Tri Lục lựa chọn từ bỏ: "Thôi, nói không nổi"
"Sao lại không nói được?"
Hứa Tri Lục che mắt hắn: "Anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không?"
Thẩm Tư Diên bị cô làm cho bật cười: "Tôi không nhìn cô thì quay kiểu gì?"
"Tay giữ điện thoại mắt thì nhắm vào" Hứa Tri Lục không thèm nói đạo lý với hắn, mè nheo: "Anh nhìn tôi, lời không tuôn ra nổi"
Thẩm Tư Diên nhìn cô, khóe miệng cong cong: "Người khác nhìn cô, cô đọc được chứ?"
Hứa Tri Lục "......" Cô liếc xéo hắn, quát: "Im mồm, tôi bắt đầu đây"
Thẩm Tư Diên nhún vai, không chấp việc cô thẹn quá hóa giận.
Tuy rằng mới bắt đầu chưa được tốt, nhưng càng về sau càng có cảm giác, cô liền cứ thế xuôi theo.
Giọng cô dễ nghe, lúc diễn thuyết lại lưu loát, ít khi bị ngắc ngứ, cứ như đang cầm sách đọc vậy, rất có cảm xúc.
Thẩm Tư Diên tập trung nghe, đôi mắt hơi lóe sáng. Hắn nghiêm túc quay Hứa Tri Lục, mâu quang biểu cảm không rõ, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
Hứa Tri Lục đọc xong, đi xuống khỏi bục: "Quay được chưa?"
Thẩm Tư Diên hồi hồn: "Xong rồi". Hắn ấn tạm dừng rồi lưu lại.
"Tôi gửi cho cô"
"Ừ"
Hứa Tri Lục đi lấy điện thoại: "Tôi xem lại coi có vấn đề gì không?"
Thẩm Tư Diên gửi luôn cho cô, ngữ khí bình tĩnh đáp lại: "Không có vấn đề gì đâu"
Hắn thoáng dừng, thấp giọng nói: "Cô bắt đầu học bản thảo lúc nào mà đọc trôi chảy thế?"
Tay cầm điện thoại của Hứa Tri Lục cứng lại, cô hạ mắt nói: "Lúc nào tôi cũng có thể nói trôi chảy, chỉ là anh không biết mà thôi"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng, nhẹ giọng đáp: "Thật sao". Hắn cảm thấy có gì đó không đúng nha.
Hứa Tri Lục có chút lúng túng không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này nữa. Cô mở video lên, nghiêm túc quan sát bài diễn thuyết của mình.
"Cơ mặt có vẻ hơi cứng"
"Cũng được mà" Thẩm Tư Diên nói: "Tôi thấy tốt"
Hứa Tri Lục liếc hắn: "Quay lần nữa đi, tôi thử lại"
"Được thôi" Thẩm Tư Diên hắn không có ý kiến, tùy cô thôi.
-
Đợi đến khi hai người ra khỏi lớp, trời đã tối hẳn. Hứa Tri Lục lúc này mới ý thức được đã hơn 7 giờ rồi, hóa ra cô và Thẩm Tư Diên đã ở trong lớp hơn hai tiếng rồi sao.
"Giờ về luôn sao?" Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Ăn cơm xong rồi về, tôi không còn sức về nhà nữa rồi"
"......Anh có thể gọi xe"
"Tôi không muốn đợi"
Hứa Tri Lục bĩu môi biết hắn lại đang phát bệnh đại thiếu gia.
"Vậy anh muốn ăn gì?"
"Cô muốn ăn gì?"
Hứa Tri Lục lần này rất hạ thủ lưu tình không nói đi ăn gà rán nữa.
Cô nhìn xung quanh, nói: "Ăn cá nướng đi, lâu rồi không ăn món đó"
"Được" Hai người đến quán cá nướng đang rất đông bên kia.
Hứa Tri Lục không ngờ rằng Bành Cẩm vẫn còn ở đây giờ này, gặp nhau đúng trong quán cá nướng.
Vốn dĩ Hứa Tri Lục không muốn chào hỏi nhưng Bành Cẩm đã gọi cô trước rồi.
"Hứa Tri Lục"
Hứa Tri Lục gật đầu. Bành Cẩm cười cười, nhìn cô: "Khéo quá, giờ cậu vẫn chưa về sao?"
Hứa Tri Lục ngượng ngùng cười: "Mình chuẩn bị chút cho bài diễn thuyết"
Bành Cẩm đã hiểu: "Chuẩn bị đến đâu rồi? Căng thẳng không?"
Hứa Tri Lục: "Vẫn tốt"
Bành Cẩm cười nhẹ: "Ngày mai cố lên nha" Lại nói: "Cậu đi một mình à, ngồi cùng không?"
Hứa Tri Lục chưa kịp trả lời, Thẩm Tư Diên đã nói trước: "Ai đi một mình cơ?"
Thẩm Tư Diên cầm hai lọ sữa chua xuất hiện phía sau cô, sắc mặt lãnh đạm: "Là cậu sao?"
Bành Cẩm sửng người, nhìn Thẩm Tư Diên: "Thẩm Tư Diên?"
"Ừ"
Thẩm Tư Diên lạnh giọng đáp: "Đứng chắn ở cửa làm gì?" Hắn lười nhác nói tiếp: "Không vào gọi món sao?"
Hứa Tri Lục: "Giờ đi"
Bành Cẩm nhìn hai người: "Hay ngồi chung bàn không? Hai người ăn một suất chắc cũng không hết đâu"
Hứa Tri Lục vẫn chưa kịp từ chối, Thẩm Tư Diên đã nói: "Ăn hết được". Thẩm Tư Diên chỉ chỉ Hứa Tri Lục: "Cô ấy ăn nhiều lắm"
Hứa Tri Lục "...."
Bành Cẩm nhìn cô, nghi ngờ: "Thật hả?" Hắn cười cười: "Lần trước ăn cùng sao không phát hiện ra nhỉ."
Hứa Tri Lục cười nhẹ, không muốn trả lời.
Thẩm Tư Diên cau mày, nhìn hướng phục vụ bàn: "Phục vụ, hai người, cho một bàn"
"Soái ca, bên này"
Thẩm Tư Diên gật đầu, trực tiếp qua đó. Ngồi xuống xong quay ra nhìn Hứa Tri Lục, mặt lạnh, nhưng giọng nói thân thiết: "Sao chưa qua đây?"
".........."
Hứa Tri Lục cười tỏ vẻ xin lỗi với Bành Cẩm: "Vậy tớ đi trước nha"
Bành Cẩm cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Mai gặp"
"Ừm"
Nhìn thấy cô đã đi xa, Bành Cẩm về chỗ ngồi cùng bạn.
"Người đó cùng thi với ông à?" "Ừ"
Bạn bè ngó nhìn hắn, cười cười: "Thẩm Tư Diên có ý kiến với cậu lắm nha"
Bành Cẩm cười nhạt, nhìn hướng bên đó: "Vậy sao"
............
Chỗ ngồi hai bên xa nhau, nói gì thì nghe cũng không rõ. Hứa Tri Lục vừa ngồi xuống đã nghe thấy Thẩm Tư Diên gọi được vài món rồi. Cô nhìn hắn: "Có phải gọi hơi nhiều rồi không?"
Thẩm Tư Diên: "Tôi đói" Hắn gọi xong đưa cho cô xem danh sách: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
Mấy món trước kia cô vẫn hay gọi hắn đều gọi hết rồi. "Không có, cứ vậy đi"
Thẩm Tư Diên ừ, sau đó