Thẩm Tư Diên tới được thành phố bên cạnh cũng là lúc nửa đêm. Tuy vậy nhưng do bây giờ đang là mùa hè nên bến tàu cao tốc vẫn có không ít người.
Vừa xuống tàu, Thẩm Tư Diên liền nhận được điện thoại từ lái xe do Thẩm Quang Viễn sắp xếp.
"Alo, xin chào"
"Có phải là Tư Diên không?"
"Đúng vậy"
Đầu bên kia cười nói: "Cậu đi hướng cửa ra số 5, tôi đứng đó đợi cậu"
Thẩm Tư Diên liền trả lời: "Làm phiền anh rồi"
Người đón Thẩm Tư Diên lần này là một người mới vào công ty trước kia hợp tác với Thẩm Quang Viễn, rất nhiệt tình, làm việc rất nghiêm chỉnh, tuổi không lớn lắm, nhưng vẫn rất trầm ổn.
Thẩm Tư Diên chào hỏi người đó, sau đó mới lên xe.
"Bây giờ đưa em đến khách sạn hả?"
"Vâng" Thẩm Tư Diên cười nói: "Làm phiền anh rồi"
"Đừng khách khí"
Hắn cài dây an toàn xong mới nhắn tin cho Hứa Tri Lục.
Thẩm Tư Diên: Vẫn chưa hết bận sao?
Nhận được tin nhắn mới nhất của Thẩm Tư Diên là lúc Hứa Tri Lục vừa về phòng. Buổi trưa đến khách sạn làm xong các thủ tục rồi sắp xếp đồ đạc xong, cô giáo đưa họ đi ăn cơm, rồi về phòng nghỉ ngơi.
Đến buổi chiều, lúc không còn nắng gắt đứa, cô lại đưa mọi người đi liên hệ tìm phòng tập. Đến buổi tối, đoàn người lại ăn cơm ở ngoài sau đó quay lại phòng tập.
Hứa Tri Lục quên không mang điện thoại, nghĩ cũng chẳng có ai liên hệ nên càng không gấp. Nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tư Diên, cô sững người một chút mới hồi lại: ? Giờ mới xong, dì Thẩm nói với anh rồi hả?
Thẩm Tư Diên vẫn còn đang lười nhác ngồi vắt vẻo trên ghế thì lúc này liền bật dậy ngồi tử tế lại. Hắn cúi đầu trả lời: Ừ, về khách sạn rồi sao?
Hứa Tri Lục: Ừm
Thẩm Tư Diên: Ở khách sạn nào vậy?
Hứa Tri Lục: Anh hỏi làm gì?
Thẩm Tư Diên: Xác nhận an toàn
Hứa Tri Lục không hoài nghi gì, cũng sợ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, trực tiếp gửi định vị cho hắn.
Nhận được tin nhắn, Thẩm Tư Diên quay sang nhìn người kia.
"Là khách sạn mà bố cậu đặt sao?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Vâng"
Anh lái xe gật đầu cười nói: "Được, cũng không xa, lát nữa liền tới nơi. Có muốn ăn chút gì không?"
"Không cần đâu" Thẩm Tư Diên lập tức từ chối: "Em cũng không đói lắm "
Chủ yếu là hắn không muốn đợi thêm.
Đến khách sạn, người kia hỏi ý kiến của cậu, sau đó cũng không dừng lại lâu, nhắn nhủ vài câu: "Có chuyện gì cứ gọi cho anh"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Cảm ơn anh"
"Đừng khách sáo"
Người đi rồi, Thẩm Tư Diên mới cầm thẻ phòng và hành lý kéo vào thang máy. Điện thoại còn có tin nhắn số phòng của Hứa Tri Lục, không cùng một tầng. Thẩm Quang Viễn để người kia đặt phòng cho cậu, xem ra là phòng thượng hạng rồi, đều rộng và to hơn một chút.
Hắn nhu nhu đầu lông mày, nhìn chằm chằm di dộng một lúc, không nhịn được lại nhắn tin cho Hứa Tri Lục.
Thẩm Tư Diên: Định mấy giờ đi ngủ?
Hứa Tri Lục: ? Sao hôm nay anh có vẻ thích nói nhỉ, lát tắm xong, đọc sách một chút rồi tôi sẽ đi ngủ.
Thẩm Tư Diên: Ồ, có đói không?
Hứa Tri Lục: Bình thường
Thẩm Tư Diên: Tôi nghe nói mấy món ăn đêm ở đó rất nổi tiếng, không cùng các bạn khác đi ăn sao?
Hứa Tri Lục: Giờ muộn quá rồi, không an toàn
Thẩm Tư Diên nhìn thấy tin nhắn cô gửi, khẽ nhướn mày. Rất tốt, còn biết là tối muộn không nên ra ngoài.
Hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau, Hứa Tri Lục không nói gì quá nhiều với Thẩm Tư Diên, được một lúc thì để lại một câu đi tắm, sau đó cũng không trả lời tin nhắn của hắn nữa.
Thẩm Tư Diên về phòng, nhìn điện thoại một lúc, mở phần mềm gọi đồ ăn ngoài để đặt đồ. Đồ được đưa tới, hắn nhìn đồng hồ, Hứa Tri Lục chắc giờ này cũng tắm xong rồi.
Thẩm Tư Diên cũng không vội, sau khi ngồi tàu xe một thời gian dài như vậy, việc đầu tiên hắn muốn làm là đi tắm. Sau khi tắm xong ra ngoài mới không nhanh không chậm ăn uống.
-
Hứa Tri Lục cảm thấy, hình như tối nay Thẩm Tư Diên có chút nói nhiều. Chốc hỏi cái này chốc lại hỏi cái kia, không đầu không đuôi. Cô vuốt tóc, rũ mi xuống nhìn một dãy tin nhắn hắn gửi tới kia vẫn là nói không nên lời.
Hứa Tri Lục: Có phải anh muốn tôi giúp chuyện gì không?
Thẩm Tư Diên: Có
Hứa Tri Lục: ........Chuyện gì thế?
Thẩm Tư Diên cầm hộp đồ ăn, đi vào thang máy. Phòng Hứa Tri Lục cách hắn ba tầng, đến đi đứng trước cửa phòng của Hứa Tri Lục, hắn gọi điện thoại cho cô.
"Alo?" Hứa Tri Lục ngữ khí bình thản nói: "Thẩm Tư Diên anh tối nay không chơi game sao?"
Thẩm Tư Diên "......."
"Sao rảnh rỗi gửi tin nhắn cho tôi hoài vậy"
Thẩm Tư Diên trầm mặc: "Bỏ game rồi"
"Hả?" Hứa Tri Lục ngốc lăng, ngạc nhiên hỏi: "Bỏ game?"
"Ừ" Thẩm Tư Diên nói: "Giúp tôi một việc"
Mí mắt Hứa Tri Lục giật giật: "Giúp chuyện gì?"
"Ra mở cửa"
Hứa Tri Lục vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vô thức xoay người, mắt sáng lên nhìn cửa phòng.
"Là tôi" Giọng nói của Thẩm Tư Diên từ bên ngoài truyền tới, âm thanh trong điện thoại có chút hỗn loạn nhưng vẫn nghe khá rõ.
Hứa Tri Lục cứng đờ: "Anh ở bên ngoài?" "Ừ"
Hứa Tri Lục mở trừng mắt, đi nhanh về phía cửa. Cửa mở ra, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn chằm chằm cái người "từ trên trời rơi xuống" kia, không thể diễn tả nổi sự kinh ngạc lúc này.
"Anh......." Môi cô mấp máy mãi mới hỏi được một câu: "Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Tư Diên nghiêng đầu, ra hiệu hỏi: " Muốn tôi đứng ngoài này trả lời sao?"
Hứa Tri Lục "......" Cô tránh sang một bên để hắn vào.
Đóng cửa xong, cô nhìn Thẩm Tư Diên: "Bây giờ thì nói được chưa?"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng, giọng nói pha chút tiếng cười, trả lời: "Ở nhà không có ai ăn đêm với tôi nên đến tìm cô ăn cùng"
"......."
Hứa Tri Lục cạn lời, chỉ nhìn thẳng hắn, trên mặt hiện rõ vẻ không tin.
"Không tin?"
Hứa Tri Lục lấy tay chỉ chỉ mình: "Đại thiếu gia à, anh cảm thấy nếu người nói lời này là tôi thì anh có tin không?"
Thẩm Tư Diên suy nghĩ chút: "Có thể"
Hứa Tri Lục chán chẳng buồn nói nữa.
"Ăn không?" Thẩm Tư Diên đưa cho cô. Hứa Tri Lục nhìn hộp đồ ăn trong tay hắn, cực kỳ thành thực: "Ăn"
Phòng cũng không to lắm, cô giáo đều đặt cho mỗi người một phòng riêng, trong phòng chỉ có một cái giường vừa phải và một cái bàn to, kiểu phòng tiêu chuẩn.
Thẩm Tư Diên cũng không tỏ vẻ ghét bỏ gì cả, nhìn Hứa Tri Lục: "Cô muốn ngồi đâu ăn"
"Ở cái bàn kia a, nhưng mà chỉ có một cái ghế thôi"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng: "Tôi thế nào cũng được"
"Bên kia có cái bàn uống trà, anh ngồi đó đi"
Thẩm Tư Diên ý cười không rõ nhìn cô: "Được"
Hứa Tri Lục làm như không thấy ánh mắt hắn, chỉ chỉ: "Tôi đi sấy tóc trước đã" "Được"
Hứa Tri Lục sấy tóc xong, Thẩm Tư Diên đã bày xong đồ ăn. Hắn không ăn trước mà bật tivi trong phòng cô lên xem.
Hứa Tri Lục ngó qua, tivi đang chiếu phim cẩu huyết mà cô chưa từng xem qua.
"Anh còn xem thể loại phim này sao?"
Thẩm Tư Diên khẽ nhếch mày: "Tiện tay bật thôi"
"Ừ" Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Anh cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi"
Nghe vậy, Thẩm Tư Diên bị cô làm cho phì cười: "Tôi đến tìm cô ăn đêm mà lại ăn trước thì đến làm gì?"
Hứa Tri Lục "......" Lời này nói ra cô không cách nào phản bác. Cô bình thản đáp một câu: "Vậy cảm ơn nha"
Thẩm Tư Diên liếc cô: "Ăn đi"
Hứa Tri Lục không ngại ngùng gì, uống một ngụm cháo hải sản, vị thực ngon. Ăn cháo xong, cô bắt đầu không nhanh không chậm ăn chân vịt các loại, nhưng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thẩm Tư Diên nhìn hai lần sau đó quay đi, cùng cô nói chuyện.
"Ngày đầu tiên có mệt không?"
Hứa Tri Lục trầm ngâm một lúc: "Có chút chút, lúc tập có chút mệt nhưng giờ ổn rồi"
Thẩm Tư Diên gật đầu, mím môi nói: "Múa hiện đại sao"
"Ừ" Hứa Tri Lục nói: "Đều phải tập, đều phải học thôi"
Không cố định ở múa đơn, cô chính là thích múa, cảm thấy trong khi múa cô có thể tìm thấy bản thân mình, cũng có thể phát tiết tất cả tâm trạng của mình trong đó.
Thẩm Tư Diên yên tĩnh mấy giây: "Vậy cũng tốt"
Tay đang cầm chân vịt của Hứa Tri Lục thoáng ngưng, hạ mắt nói: "Ừ"
Thẩm Tư Diên nhìn cô, mím môi hỏi: "Cô vẫn còn nhớ chứ, mùng ba Tết biểu diễn trên sân khấu ấy?"
Hứa Tri Lục ngẩn người: "Nhớ". Sắc mặt cô ngưng trọng, tự dưng cảm thấy không muốn ăn cái chân vịt trước mặt này nữa.
Thẩm Tư Diên thấy sắc mặt cô đại biến, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi bỗng nhớ ra một chuyện"
"Chuyện gì"
Hứa Tri Lục chậm chạp cắn chân vịt, nội tâm thực ra có chút không muốn nghe lời hắn sắp nói ra.
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Sau khi buổi biểu diễn tối hôm đó, có phải rất nhiều người đến xin làm quen không?"
"......." Hứa Tri Lục: "Ừ, thì sao"
Cô vẫn nhớ chuyện này, thậm chí cô cách đó không xa nghe thấy mấy người hỏi Thẩm Tư Diên cách thức liên lạc của cô. Nghe mấy lời này cô cũng không thấy có gì quá vui mừng, nhưng nói không vui thì là giả.
Mọi người đều mong muốn màn trình diễn của bản thân được người ta tán thưởng, yêu thích. Khi cô đang vui vẻ thì nghe thấy một câu mà Thẩm Tư Diên nói.
Hắn không thích. Hắn cảm thấy chẳng ra làm sao cả, vẫn không bằng màn biểu diễn piano ở phía sau.
Cũng chính lúc đó, cô hậu tri hậu giác cảm giác được, chẳng trách trước kia có nói với hắn về