Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ chấn kinh.
Hứa Tri Lục, cô uống lộn thuốc sao?
Lại nhìn Thẩm Tư Diên có vẻ như không hề giận dữ một chút nào.
Tính khí của Thẩm Tư Diên rất không tốt, ương bướng, cà phất cà phơ điển hình là thể loại nam sinh khiến giáo viên và bậc phụ huynh đau đầu.
Thế nhưng làn da của hắn rất tốt, chỉ nhiêu đó thôi dù là thiếu niên tính khí thối như vậy vẫn hấp dấn biết bao nhiêu người.
Mọi người lăm lăm nhìn về phía họ, rất mong chờ phản ứng của Thẩm Tư Diên.
Thẩm Tư Diên sắc mặt ngưng trọng, nhìn miếng đùi gà bị gắp trở về, mím chặt môi. Qua một lúc hắn nói: "Rất xin lỗi"
Chúng bạn ngốc lăng
Tay cầm đũa của Hứa Tri Lục khựng lại, thu hạ tầm mắt: "Thôi bỏ đi"
Lại nói: "Con người tôi đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với anh"
Thẩm Tư Diên mím môi.
Bạn học chung quanh ánh mắt mờ mịt, không hiểu sự việc phát triển theo hướng nào.
Đột nhiên, Thẩm Tư Diên nâng mắt lạnh lẽo nhìn một vòng, lập tức, mọi người né tránh ánh mắt, nhìn quanh quất.
Hứa Tri Giai đứng bên cạnh, sắc mặt chuyển từ hồng sang xanh, không thể tin nổi những gì đã nhìn thấy.
Cô ta giật giật khóe miệng, thì thào: "Tư Diên ca ca, sao anh lại....."
Chưa nói xong liền bị Thẩm Tư Diên đánh gãy, giọng nói lạnh nhạt vô tình: "Đừng làm phiền tôi"
-
Vừa ra khỏi nhà ăn, Tân An An liền không khống chế nổi ôm bụng cười to: "Trời ơi!!! Tri Lục, ngươi có nhìn thấy sắc mặt khó coi lúc nãy của Hứa Tri Giai không"
Tân An An lắc cánh tay cô, giọng nói hào sảng: "Mẹ nó sướng thật! Tôi hôm nay muốn hét lên tung hô hành động của Thẩm Tư Diên và Thành Tống"
Hứa Tri Lục "..."
Cô không chút hứng thú đáp lại: "Ừ, hét đi"
Tân An An nghẹn khuất, quay đầu qua: "Sao bà không có cảm giác gì vậy"
Hứa Tri Lục nhướn mày: "cảm giác gì?"
"Cao hứng a" Tân An An nói: "lẽ nào trông Hứa Tri Giai như vậy không cảm thấy sung sướng à?"
Hứa Tri Lục ngẫm một lát, gật đầu: "có chút"
Cô nói: "Lúc nãy nhìn cô ta như vậy liền nhớ tới sự ngu ngốc trước kia của bản thân, bà cảm thấy tôi có thể vui nổi sao?"
Tân An An "..."
Lời này thứ cho cô không thể đỡ nổi.
Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ, vỗ vai Tân An An: "Đừng nghĩ gì cả, giờ tôi chẳng cảm thấy gì nữa rồi"
Một khi nghĩ thoáng ra, liền phát hiên thế giới trở nên tốt đẹp biết bao.
Tân An An vẫn còn muốn nói gì đó, Hứa Tri Lục liền chuyển chủ đề: "Về lớp đi, tôi muốn ngủ trưa"
"....OK"
Hai người về lớp, đối với sự hiếu kỳ của cả lớp, Hứa Tri Lục không có hứng thú tìm hiểu.
Cô nằm ngủ được một lúc, đột nhiên bị lạnh tỉnh lại.
Gió ngày xuân vẫn có chút lạnh, cửa sổ không biết bị ai mở ra, gió lạnh thổi vào khiến người ta run rẩy.
Hứa Tri Lục mơ mơ hồ hồ đang muốn duỗi tay đóng cửa, vẫn chưa kịp chạm tới, liền thấy trên đầu xuất hiện một cánh tay rất đẹp.
Gân tay nổi lên bởi luyện tập bóng rổ thường xuyên, trông rất mạnh mẽ, nhưng cơ bắp cũng không quá rắn rỏi.
Ngón tay dày, hơi cong cong, kéo cửa sổ đóng lại.
Hứa Tri Lục tay dừng giữa không trung liền nhanh chóng thu hồi về. Cô cũng không nói cảm ơn cũng chẳng nhìn xem là ai, tiếp tục gục xuống bàn ngủ. Bởi không cần nhìn cô cũng biết đó là tay ai.
Trước kia Hứa Tri Lục chính là rất thích đôi bàn tay đó của Thẩm Tư Diên. Thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng hữu lực.
Cứ thế nghĩ đến khi ngủ lúc nào không hay. Cô mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô và Hứa Tri Giai vì một chuyện nhỏ mà xảy ra mâu thuẫn. Mẹ Hứa chẳng cần biết đúng sai liền mắng cô từ hồi về suốt ngày gây chuyện, cái nhà này vì cô mà không thể yên tĩnh nổi một ngày.
Hứa Tri Lục cảm thấy ủy khuất, tâm sinh đố kị.
Tại sao Hứa Tri Giai làm gì cũng đúng, cô làm cái gì cũng bị coi là sai.
Cô cùng Hứa mẹ cãi nhau một trận, tông cửa chạy ra ngoài. Nhưng không dám đi xa, cô sợ nếu như đi xa rồi thì thật sự không thể quay lại.
Cô tìm một góc nhỏ ngồi xổm xuống, chôn mặt trên đầu gối khóc. Khóc không biết bao lâu, đến khi trời bắt đầu tối mới quay lại, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Thiếu niên thanh âm lãnh đạm, không nhẫn nại: "Hứa Tri Lục, quay về thôi"
Cô ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh nhìn hắn.
Hắn hướng về cô, dang hai tay, để cô nắm lấy, cảm nhận hơi ấm. Ánh mặt trời chầm chậm tắt dần, kéo dài cái bóng của hắn.
.........
Khi tỉnh lại, Hứa Tri Lục phát hiện lớp học ngoài ý muốn im lặng lạ thường, bình thường nghỉ giải lao buổi trưa rất nhiều người chơi game ồn ào nhưng giờ lại không thấy đâu.
Ngơ ngác một chút cô mới cuối đầu xuống ngăn kéo tìm khăn giấy, lau nước mắt trên mặt. Trong mơ, không ngờ rằng lại khóc.
Hứa Tri Lục chậm chạp thu lại tâm tư, cúi đầu đọc sách.
Trước khi bắt đầu tiết học tiếp theo 20 phút mọi người mới lục tục quay về lớp.
Hứa Tri Lục ngạc nhiên, quay đầu hỏi: "Buổi trưa lúc nào thì ra ngoài vậy?"
Tân An An nhìn cô, môi giật giật: "hả?" sững người, ánh mắt lảng tránh đáp: "chính là lúc bà ngủ, tôi không ngủ được, liền cùng mấy người khác ra căn tin mua ít đồ"
Nói xong, liền lấy từ túi ra một viên kẹo đưa cho Hứa Tri Lục: "Ăn không?"
Hứa Tri Lục nhìn viên kẹo, cầm lấy: "Cảm ơn"
Cô lúc này thật sự cảm thấy muốn ăn chút gì đó ngọt.
Kẹo vị quýt ngập tràn ở đầu lưỡi, chua chua ngọt chọt khiến tâm trạng cô tốt lên không ít.
Hứa Tri Lục cong cong cười, thấp giọng: "vị kẹo này không tồi"
Tân An An gật gật: "Ừ, ngon nhỉ"
"Căn tin bán cái này sao?"
"....không phải" Tân An An có chút gấp gáp đáp: "Tôi cầm từ nhà đến, không biết bố mẹ mua ở đâu"
Nghe xong, Hứa Tri Lục thuận tiện đáp: "vậy hỏi xem bố mẹ mua ở đâu