Độ nhạy cảm trong nước của Tần Ức còn mạnh gấp nhiều lần Thạch Tĩnh Chi. Con cá ăn thịt kia vừa có động tĩnh cậu đã phát hiện ra rồi.
Thế nhưng cậu đang kéo Thạch Tĩnh Chi bơi giữa đường không biết làm thế nào, quay lại đạo không tiện. Cậu chỉ có thể buông Thạch Tĩnh Chi ra đối phó với cá ăn thịt người trước.
"A Tĩnh, anh hít sâu xong đạp thật mạnh, đầu phải giữ ở trêи mặt nước. Nếu chìm xuống thì phải nín thở, một tí thôi rồi em sẽ quay lại cứu anh."
Ánh mắt của cậu kiên định, dường như không nhận ra ý định chết cùng một chỗ với nhau của Thạch Tĩnh Chi. Cuối cùng hắn cũng quyết định tin tưởng cậu một lần, bàn tay đang bám chặt lấy Tần Ức từ từ buông lỏng ra.
Nếu mình chết đuối thì đối phương cũng chết trong bụng cá. Nhìn Tần Ức quyết tâm muốn cứu hắn như vậy đành đánh cược mạng sống của mình trêи tay đối phương.
Thời gian vô cùng quý giá, đặc biệt là đối với Thạch Tĩnh Chi lúc này đang suy yếu cùng cực. Tần Ức tách khỏi Thạch Tĩnh Chi xong lao về phía con cá ăn thịt người dài gần cả mét kia như một mũi tên rời cung.
Cá ăn thịt người chưa từng gặp con mồi nào to gan như vậy. Giống loài chúng nó chính là bá chủ vùng biển này, đến cả cá mập cũng không dám giành giật chi với chúng nó, lại càng không phải nói đến loài người nhất gan kia.
Mà con mồi ngu tí cũng tốt, đỡ hao sức. Cá ăn thịt người lưng bạc mở to cái miệng dầm dề máu với hai hàm răng sắc nhọn.
Một giây trước nó còn chuẩn bị định cắn con mồi, một giây sau nó đã bị người mà nó cho là nhân-loại-ngu-xuẩn cầm trong tay. Tần Ức nhanh nhẹn tóm được vây cá, bóp miệng của nó lại làm cho không mở ra được.
Sau đó nửa người của cậu trồi lên mặt nước, tay nâng cá lên, sau đó xé mạnh một cái từ đuôi. Cá ăn thịt người vảy lưng bạc hung dữ bị xé thành hai nửa.
Xé đôi cá xong cậu ném hai mảnh cá ra xa. Đám cá ăn thịt người bị mùi máu tanh nồng hấp dẫn bỏ qua Thạch Tĩnh Chi mùi máu nhạt nhòa.
Thạch Tĩnh Chi cũng không có cơ hội nhìn thấy màn xé cá của Tần Ức, hắn yếu quá rồi. Bơi được vài giây thì bắt đầu chìm xống, không còn sức để mà mở mắt, hắn chỉ có thể cố hết sức bình sinh đạp nước, trong lòng gọi tên Tần Ức, hy vọng đối phương nhanh chóng quay trở lại cứu mình.
Tần Ức phải vừa bơi vừa đỡ Thạch Tĩnh Chi. Bởi vì không thể di chuyển thuận lợi trong nước, để Thạch Tĩnh Chi không bị chết đuối, Tần Ức chỉ có thể hô hấp nhân tạo bằng miệng cho hắn.
Sau khi Tần Ức rời khỏi, Thạch Tĩnh Chi từ từ chìm xuống. Hắn dùng tay bịt mũi và miệng lại để nước biển không tràn vào mà không khí dự trữ trong cơ thể lúc này không đủ để hắn chống đỡ quá lâu.
Khi não bắt đầu cảm thấy thiếu không khí, hắn không nhịn được nữa mà hơi hé miệng để hô hấp nhưng ngay lập tức nước biển mặn chát tràn vào khoang miệng. Cả cơ thể hắn chìm nghỉm trong nước, không thể mở mắt ra. Chỉ có những vết thương đau rát trêи người nhắc nhở hắn đang sống sót một cách khó khăn.
Ở khoảnh khắc đối chuẩn bị dối diện với cái chết, bỗng một cánh tay ôm lấy hông hắn. Chủ nhân của cánh tay ấy đỡ hắn bơi trong nước, sau đó một vật mềm mại ấm áp kề sát bờ môi hắn, truyền cho hắn dưỡng khí.
Thạch Tĩnh Chi gần như tham lam dùng đầu lưỡi cạy hàm đôi phương, tranh đoạt dưỡng khí theo bản năng. Tần Ức vừa kéo Thạch Tĩnh Chi vừa phải cung cấp dưỡng khí cho hắn. May mà cậu có thiên phú dị bẩm, nếu mà là người khác có khi chết vì thiếu không khí với Thạch Tĩnh Chi rồi.
Chờ thoát khỏi khu vực cá ăn thịt người qua lại, Tần Ức kéo Thạch Tĩnh Chi ra khỏi mặt nước. Vì phải đem theo một người, đoạn đường mới đầu cậu bơi có năm phút lại thành ra bơi mất mười lăm phút. Đợi cậu đến chỗ đậu thuyền, thuyền đã biến mất! Tần Ức ngạc nhiên, khả năng ghi nhớ của cậu rất tốt cơ mà. Nhìn xung quanh mặt nước, cậu phát hiện không phải thuyền bị mất mà là bị một con quái vật khổng lồ đội lên.
Thủy quái kia thân hình thoi, đầu to, bẹt, đuôi hình trăng non, chính là cá mập ăn thịt người mà ngư dân vùng này nhắc tới (cá mập đầu búa đó