"Mua lại cả website á?" Tần Ức nhắc lại, tình hình kinh tế cậu chưa bao giờ quan tâm, cũng biết rất ít về sản nghiệp của Thạch Tĩnh Chi.
Từ khi cậu tiến vào nhà họ Thạch, Thạch Tĩnh Chi mời giáo sư dạy kèm cũng không dạy cậu kiến thức tài chính. Thiên tính và hoàn cảnh như vậy là hai nhân tố dẫn đến nhận thức của Tần Ức đối với thế giới bên ngoài khá quỷ dĩ, khác với người bình thường.
Đương nhiên, đối phương cũng không cấm cậu đi thư viện và sử dụng internet để tìm hiểu bên ngoài. Tần Ức phát hiện ra website Lục Giang trong lúc tìm tư liệu.
Trong lúc nhàm chán, thỉnh thoảng cậu cũng vào diễn đàn xem bài post giết thời gian, thậm chí còn dùng số điện thoại của trợ lý đăng ký tài khoản để đọc truyện xong tặng điểm thưởng cho tác giả.
Đương nhiên lúc cậu lên mạng trong nhà thì mấy cái quảng cáo bậy bạ đều bị chặn hết, lại càng không phải nói, những trang web thuộc thể loại "phát quà cho trai ế" (web sẽx ấy mấy má :v :v ) thì cả đời cậu đừng mong truy cập được.
Nghe Thạch Tĩnh Chi nói nhẹ nhàng như vậy, cậu thấy chuyện kia cũng không lợi hại mấy, chắc chẳng khác mấy lúc cậu mua gói kẹo.
Nhưng mà kẹo ăn được, lại còn ngọt nữa. Tần Ức hỏi: "Mua nó thì được cái gì?"
Cậu nhớ lúc lượn trong diễn đàn, phần lớn tác giả đều thích hình thức hoạt động từ lúc website mới thành lập tới giờ, muốn hoàn toàn thương mại hóa thì chắc chắn sẽ có nhiều người không thích. Nếu mua lại website này thì hình như không được cái gì cả.
Thạch Tĩnh Chi chỉ cần liếc một cái cũng biết Tần ức đang suy nghĩ gì, liền mở miệng giải thích: "Cũng không hẳn mua lại, anh chỉ giúp bọn họ nâng cấp server và tường lửa, thiết lập lại hệ thống, phương thức hoạt động không đổi, vẫn dựa theo quy định cũ của bọn họ."
Trêи thực tế, với trình độ như diễn đàn văn học mạng kia thì không có khả năng lọt vào mắt hắn. Nếu không phải Tần Ức thích thì hắn hoàn toàn có thể sử dụng khả năng tài chính của mình tự xây dựng, cần gì phải phí công đi quan tâm cái website kia. Vụ giao dịch này chẳng qua là đi làm từ thiện.
Giọng nói của Thạch Tĩnh Chi không vui như lúc trước nhưng thoạt nghe thì vẫn không có gì khác thường: "Anh làm chuyện này là thấy về sau nếu em muốn đóng phim truyền hình thì có thể tự mình chọn lựa kịch bản và các nhân vật mà yêu thích từ các tác phẩm kia. Thích thì nói thẳng cho tổng giám đốc Tĩnh Ức, còn nếu em thấy anh nhiều chuyện..."
Tần Ức rất mẫn cảm với sự biến đổi cảm xúc của người kia. Đối phương vừa dứt lời cậu đã nói: "Không, em vui lắm!"
Để bày tỏ sự vui mừng, khóe môi cậu cong lên, đôi mắt híp lại bởi nụ cười, hàng lông mi còn dày, cong và dài hơn búp bê barbie rung rung như cánh bướm xòe ra trêи gương mặt.
Mái tóc màu cây đay vô cùng hợp với gương mặt mang vẻ đẹp phương Đông, mà lúc này trêи gương mặt cậu nổi bật lên đôi mắt đang rạng ngời, rực rỡ vì sự vui vẻ.
Tuy là nụ cười của Tần Ức vô cùng chân thành nhưng thể hiện thái độ vui sướиɠ nhanh như vậy không thể làm cho đối phương hài lòng.
Vẻ khó xử thoáng xuất hiện trêи gương mặt Tần Ức nhưng ngay lập tức hai hàng lông mày cậu giãn ra. Cậu hơi nhổm dậy, đặt lên trêи gò má tái nhợt của đối phương một nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim. Ngay lập tức, má Thạch Tĩnh Chi ửng lên sắc hoa đào.
Nhưng hắn chỉ nghiêm mặt nhắc lại quy củ với Tần Ức: "Điều thứ 48 của quy định."
Tần Ức gật đầu lần thứ 143: "Tuyệt đối không được làm chuyện như vậy, thích nhiều như thế nào cũng không được."
Lúc này sắc mặt Thạch Tĩnh Chi mới dịu xuống: "Nhớ là tốt rồi."
Vì hai lần dỗ giành đối phương thành công mà Tần Ức vui vẻ báo cáo theo thường lệ. Thạch Tĩnh Chi lớn hơn cậu bảy tuổi, vì hoàn cảnh sống nên tâm lý và cách đối nhân xử thế đều trưởng thành hơn cậu quá nhiều.
Sau khi tiến vào giới diễn viên, mỗi hành động của Tần ức đều bị trợ lý của Thạch Tĩnh Chi ghi lại rồi giao cho hắn đọc. Đương nhiên là Tần Ức không biết chuyện này.
So với những con chữ lạnh như băng mà trợ lý giao tới, Thạch Tĩnh Chi dĩ nhiên là thích nghe chính miệng Tần Ức kể những việc vụn vặt đó hơn. Mà tư duy của Tần Ức lại khác hẳn với tư duy của người bình thường nên khi cùng một câu chuyện mà khi nghe cậu kể lại thì khác một trời một vực so với để trợ lý đứng từ góc độ của một người bình thường báo cáo.
"Lần trước Thập Cửu sắp xếp cho em một nhân vật trong phim truyền hình thì đã quay xong rồi. Em mới nhận được kịch bản điện ảnh mới, chắc chiều với tối nay em sẽ nghiên cứu xem sao. Phim tên là..."
Một mặt của ngôi đình quay về phía con đường đá xanh, ba mặt còn lại đối diện với nước, thay cho lan can là ghế đá. Tần Ức ngồi trêи một mặt ghế đá đối diện với Thạch Tĩnh Chi, đôi chân thon dài vắt lại. Cái máy hát của cậu một khi đã mở là rất khó dừng lại. Thạch Tĩnh Chi mỉm cười nhìn cậu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về ngày hôm nay của mình.
Tần Ức không phải người biết cách kể chuyện nhưng giọng nói đầy từ tính của cậu lại khiến cho những chuyện vụn vặt thường ngày trở nên thật thú vị. Dĩ nhiên là Thạch Tĩnh Chi rất chăm chú lắng nghe.
Cứ cho là thời gian của gia chủ nhà họ Thạch là cực kỳ quý giá nhưng mỗi khi đối diện với Tần Ức, Thạch Tĩnh Chi lúc nào cũng rảnh rỗi.
Đương nhiên, thái độ như vậy là sau khi Tần Ức ở bên cạnh hắn nửa năm mới có. Lúc Tần Ức mới vừa bước vào Thạch gia, Thạch Tĩnh Chi đối xử với hắn so với bây giờ đúng là khác một trời một vực.
Tần Ức nói được hơn mười phút, Thạch Tĩnh Chi nhìn về phía mặt nước yên lặng: "Em có nhớ hồ này không?"
Tần Ức hướng mắt theo ngón tay thon dài của hắn, nhìn về phía mặt nước gợn sóng lăn tăn. Nhìn chăm chú một lúc lâu, cậu mới nhớ tới ý nghĩa kỷ niệm của phong cảnh nơi này: "Hồ này là nơi em thấy anh lần đầu tiên?"
"Chính là nơi này." Thạch Tĩnh Chi nhìn Tần Ức chăm chú, rất nhiều gương mặt hiện ra khiến tâm trí hắn trở lại lần đầu tiên hai người gặp nhau cách đây mười năm.
Mười năm trước, cha mẹ Thạch Tĩnh Chi vừa qua đời. Cho dù có thiên phú kinh người về quản lý trêи lĩnh vực thương mại nhưng thời gian mà Thạch Tĩnh Chi tiếp nhận nhà họ Thạch thật sự quá ngắn.
Có không ít người ở dòng họ