Khi về nhà, mặt Thạch Tĩnh Chi tối sầm lại nhưng Tần Ức vẫn không sợ, dù sao đối phương cũng không nỡ cáu kỉnh với mình.
An ninh ở Thạch thị vô cùng tốt, dù bị paparazi theo đuôi cũng sẽ bị cản lại trước khi lên núi. Có người do Thạch Tĩnh Chi sắp xếp, Tần Ức không lo cuộc sống của mình bị showbiz ảnh hưởng.
Fanmeeting được sắp xếp sau lễ ra mắt hai ngày. Gọi là fan meeting nhưng số lượng tham gia cũng chỉ có năm người. Khiến cậu ngạc nhiên nhất là cô bé nhỏ tuổi nhất chính là hội trưởng hội tiếp viện fan.
Căn cứ vào điều tra của Giang Hà thì cô bé tên Tiết Văn, là người thành phố D, gia cảnh cũng khá, là con gái một, còn đang học trung học. Đang ở tuổi nụ hoa, nếu nói về kinh nghiệm thì đương nhiên không so được với mấy cô đã trưởng thành.
Tần Ức thắc mắc: "Sao mấy cô kia lại để Tiết Văn làm hội trưởng?"
Giang Hà trả lời đơn giản: "Vì ẻm có tiền, cũng chịu chi tiền."
Giang Hà giải thích cho Tần Ức: "Hội tiếp viện fan thế này mới đầu tốn tiền cực kỳ. Khi mới thành lập, mấy cô bé liên hệ giữa fan các nơi, duy trì hội nhờ tình cảm với thần tượng. Tuy là cô bé chưa được sành sỏi lắm nhưng thành thật hơn người khác. Quan trọng là nhà cô bé giàu, chịu chi."
"Nhưng đấy cũng là tiền của bố mẹ. Bố mẹ cô bé đồng ý không? Anh còn nói cô bé học năm đầu cấp ba, chạy tới chạy lui thế này lỡ dở việc học."
"Cấp ba giờ đang nghỉ đông, cũng không lỡ dở việc học. Có mạng mà, đi lại cũng thuận tiện, nào có ảnh hưởng đến học tập. Tuy là cô bé mới học lớp mười nhưng cũng thành niên rồi, bố mẹ cũng thoải mái. Đương nhiê theo đuổi idol thế này là xài tiền tiêu vặt bố mẹ cho, vẫn còn đi học thì làm sao kiếm tiền được."
Tần Ức nhíu mày, Giang Hà bổ sung hai câu: "Lúc trước cô bé cũng quậy lắm, tuổi dậy thì ấy mà. Đầu tóc vàng chói lọi thế kia cậu nhìn là biết, học tập cũng chểnh mảng. Sau khi theo đuổi idol thì không đi chơi bời cùng mấy tên du côn cắc ké kia nữa, thành tích cũng được cải thiện nên cậu cứ yên tâm là bố mẹ cô bé ủng hộ lắm."
Vẻ mặt Tần Ức hòa hoãn lại: "Sao anh rõ thế?"
Giang Hà rút ra một tập tài liệu: "Đây là người lạ, đương nhiên phải điều tra rõ ràng. Chuyện riêng cô bé thế nào tôi không quan tâm. Chỗ này không chỉ có mỗi cô bé đó, còn có mấy cô gái khác, cậu muốn xem không?"
Tần Ức lắc lắc đầu: "Biết một người đủ rồi, không cần biết nhiều. Sau để mấy cô ấy tự giới thiệu." Cậu cũng không phải người có lòng hiếu kỳ, mà cái này cũng không quan trọng.
Địa điểm gặp mặt do Thạch Tĩnh Chi chọn, là một nhà hàng cao cấp cách nhà lớn không xa, đặt phòng riêng cũng nhỏ, quan trọng là tính bảo mật tốt. Các fan tự đi tới đây, dĩ nhiên là Tần Ức mời khách.
Thời gian hẹn là mười một giờ trưa, vừa kịp lúc mời mấy cô gái ăn cơm. Bởi vì gần nên cách nửa tiếng Tần Ức mới xuất phát. Trời mùa đông, không khí lạnh, Tần Ức vừa xuống xe đã cảm nhận được gió rét buốt đem theo bông tuyết chui vào cổ mình.
Như thường lệ Tần Ức xuống xe trước. Cậu đứng đó, tháo khăn quàng cổ xanh xám của Thạch Tĩnh Chi xuống, quàng khăn đã được nhiệt độ cơ thể của mình làm ấm lên cho đối phương: "Khăn của em ấm, anh đeo cái này."
Chờ Tần Ức đeo xong khăn cho mình, Thạch Tĩnh Chi ngửa đầu nhìn cậu, sau đó thấp giọng mở miệng: "Em cúi đầu xuống."
Tần Ức hạ thấp eo, đầu cũng cúi xuống: "Làm sao vậy?"
Thạch Tĩnh Chi cởi găng tay của mình ra, đeo khăn của mình cho Tần Ức, nghiêm túc như là đang hoàn thiện một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ tinh tế.
Quàng xong khăn, hắn xoa xoa má Tần Ức, nói: "Giờ mới được."
Trong xe có điều hòa tay Thạch Tĩnh Chi mới không lạnh. Tháo găng ra rồi, tay hắn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tần Ức rất tự nhiên đút tay của đối phương vào túi mình rồi cũng để tay mình trong đấy làm ấm. Tay cậu đan vào tay đối phương, mười ngón quấn quýt.
Hai người mặc quần áo giống nhau, khác mỗi cái Thạch Tĩnh Chi bọc kín mít từ đầu tới chân. Khăn Tần Ức vừa mới quàng cũng cùng kiểu. Nhìn hai người cực kỳ giống một đôi tình nhân.
Tiết Văn đi taxi cùng những bạn fan khác. Tuy không hiểu tại sao chỉ hẹn nhau ăn cơm thôi mà bên người đại diện kia còn phát cả thư mời, lại dặn dò chu đáo. Các cô gái chuẩn bị cũng cẩn thận, bỏ vào túi đem theo phòng có khi cần đến.
Nghe các cô nói địa điểm đến, ánh mắt tài xế taxi là lạ. Tiết Văn ngồi trêи xe thi thoảng liếc gương chiếu hậu, trong lòng sợ hãi, tí nữa thì trêи mặt viết rõ mấy chữ: "Má, có phải con sắp bị bán đi không?"
Phó hội trưởng là gái đẹp chân dài ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ ngốc ngếch như thế thì huých huých nhẹ để cô bé bình tĩnh lại. Tài xế cũng thấy ngại nhưng vì hiếu kỳ nên vẫn cứ hỏi: "Nghe giọng mấy cô chắc không phải người địa phương. Tới chỗ kia có công chuyện à?"
Tiết Văn biết không thể tiết lộ lý do nên cô trả lời: "Cháu là người ở đây nhưng mà điểm đến nghe cũng lạ quá. Bạn cháu hẹn ăn cơm ở đấy. Chú có