Bộ phim thứ ba của Tần Ức đóng thuận lợi tới bất ngờ. Không có Thạch Tĩnh Chi ra tay che giấu "tài năng" thật sự của Tần Ức thì đoàn phim mới cũng đại khái biết được sơ sơ tình hình của cậu.
Trước khi quay, đạo diễn đã chuẩn bị xong cho tình huống xấu nhất. Kết quả, trong quá trình quay, biểu hiện của Tần Ức tốt hơn dự tính khiến ông thở phào nhẹ nhõm.
"Chờ em" chọ thủ pháp dựng phim là hiện tại xen lẫn quá khứ. Bắt đầu phim là hình ảnh chàng thanh niên Tần Ức diễn tấu piano.
Khi quay, đạo diễn còn lo Tần Ức không đàn được. Hô "Action" rồi mới biết trình độ của Tần Ức so với nghệ sĩ chuyên nghiệp không kém tí nào.
Vạn sự khởi đầu nan, biểu hiện của Tần Ức ở cảnh một rất tốt khiến ánh mắt đạo diễn nhìn cậu cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Tới lúc diễn Trần Du khi nhỏ, tim đạo diễn lại nhảy lên cổ họng ngồi.
Việc ông lo lắng cũng phải có lý của ông. Bình thường Tần Ức sống rất vui vẻ, không có gì gò bó. Như vậy, khó mà cảm được vai một đại thiếu gia có cuộc sống ngột ngạt, bó buộc.
Đạo diễn lo cậu không nhập tâm được vai Trần Du nên chuẩn bị tinh thần phải quay đi quay lại nhiều lần, lãng phí thời gian.
Cuối cùng, Tần Ức lúc đóng phim không được động tới nước để lên nhập vai, cậu không cần diễn cũng thể hiện ra được vẻ u buồn khi phải chịu đựng. Những cảnh Tần Ức phải diễn trạng thái chịu áp lực đều quay một lần là xong.
Tuy rằng còn kém nhiều so với một Trần Du lý tưởng như trong kịch bản nhưng Tần Ức thể hiện như vậy cũng đã khiến đạo diễn rất hài lòng. Mà khán giả cũng không biết kịch bản như thế nào, chẳng ai bắt được Trần Du trừ u ám, vặn vẹo thì không thể u buồn.
Gia cảnh Trần Du tốt, cha mẹ nghiêm khắc dạy anh tới hình mẫu của một hoàng tử nhỏ, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã thể hiện được giáo dưỡng tốt đẹp của gia đình. Phong thái của Tần Ức cũng do Thạch Tĩnh Chi một tay dạy dỗ, so với Trần Du thì chỉ hơn chứ không kém.
Những phân đoạn đó Tần Ức cứ hành động tự nhiên là được. Đạo diễn rất sảng kɧօáϊ mà cho qua ngay từ lần quay đầu, nếu vấp ở đoạn nào thì "get" một cách đẩy mạnh tiến độ - để biên kịch thay đổi kịch bản.
Ông linh hoạt hơn so với đạo diễn trước. Vì Tần Ức lần trước diễn phải một nhân vật không có trong bản sắc của mình, đạo diễn trước không dám thúc ép cậu cải thiện kỹ năng diễn, cứ diễn đi diễn lại, lãng phí thời gian quay vô cùng, vừa dằn vặt Tần Ức, lại cứ như đang chơi đùa với diễn viên đối diễn với Tần Ức.
Tần Ức không nhập tâm được cũng không sao. Cậu diễn như thế nào thì biên kịch sửa kịch bản thế ấy. Đoàn phim có tiền mời hẳn bảy, tám biên kịch có trình độ xuất sắc về chuyên môn phục vụ phần diễn của Tần Ức.
Đương nhiên phần diễn của những diễn viên khác cũng phải theo sự điều chỉnh này. Thực tế thì khi bắt đầu, đạo diễn đã chuẩn bị khá đầy đủ về mảng kịch bản, ngoại trừ Tần ức, tính cách các nhân vật khác và bối cảnh đều cố định, chẳng qua là phải căn cứ vào sự thể hiện của Tần Ức mà nhóm biên kịch viết ra các phần diễn của nhân vật khác sao cho phù hợp.
Tuy rằng như vậy có hơi cực cho nhóm biên kịch nhưng tiến độ quay cứ phải gọi là nhanh vùn vụt. Hơn nữa Tần Ức diễn không bị gượng, kỹ năng diễn kém không còn là vấn đề lớn của đoàn phim.
Đương nhiên cách này cũng chỉ có thể áp dụng đối với Tần Ức, dù sao đoàn phim cũng không nên đốt tiền cho mảng này. Nếu diễn viên nào cũng muốn diễn sao thì diễn như thế, phim sẽ loạn vô cùng. Tần Ức là trường hợp đặc biệt, không cần phát sầu vì tiền đầu tư, đoàn phim mới tốt với cậu như thế.
Nhưng cho dù đãi ngộ tốt như thế nhưng đạo diễn cũng không muốn hợp tác với Tần Ức. Diễn viên như vậy sinh ra là để dằn vặt đạ diễn. May mà nghe nói đây là bộ phim thứ hai đếm ngược lại trong sự nghiệp của Tần Ức, không còn cơ hội hợp tác nữa. Không biết đạo diễn đen đủi được yêu cầu hợp tác với cậu ta sau ông là ai.
Tần Ức ở chung với những diễn viên khá cũng rất hòa đồng. Những diễn viên này trong giới được đánh giá khá tốt. Hơn nữa lần này đạo diễn mời hẳn bảy, tám biên kịch, bọn họ chỉ khổ một nỗi là thường xuyên bị thay đổi thoại chứ không bị sao nữa cả, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì với Tần Ức.
Quan trọng hơn là nếu chống đối Tần Ức thì cho dù là diễn viên hay đạo diễn cũng không sống nổi. Trái lai, những diễn viên đã từng hợp tác vui vẻ với Tần Ức hồi đó tới hiện tại đã có chỗ đứng trong giới nhờ vào sự nỗ lực của mình. Chính vì vậy, không ai dám chọc vào Tần Ức, muốn ôm chân người ta mà không được đây.
Tần Ức không có cảm xúc mấy với thái độ của mọi người. Nhìn qua thì cậu có vẻ rất thân thiện nhưng thực tế lại khóc làm thân vô cùng. Đối với những người muốn lấy lòng mình cũng không nói gì, người ta cười