Đảo không lớn, Tần Ức cũng không phải người thích đùa dai. Tìm cậu nửa tiếng không thấy đâu, Thạch Tĩnh Chi liên lạc thẳng với tổng bộ Thạch thị, đang đêm khuya cũng không còn tâm trạng nào đi ngủ, chờ máy bay đến là bay thẳng về nhà lớn.
Quản gia thấy hắn chỉ có một mình thì hỏi: "Thiếu gia không về cùng ngài sao? Đồ ăn trêи đảo vẫn cần đưa phần của một người ư?"
"Không cần. Em ấy không có ở đó." Thạch Tĩnh Chi lạnh lùng nói, bước nhanh đi. Quản gia nhìn hắn vẻ mặt tối sầm xuống như thể sắp chảy cả mực xuống cũng không dám lên tiếng hỏi có chuyện gì đã xảy ra.
Theo như trình độ khoa học kỹ thuật mà Thạch thị nắm giữ thì vẫn chưa thể chế tạo ra được phi thuyền trong một khoảng thời gian ngắn để tìm người trở về. Mà nhận ra nhóm người tới đây và nhóm đưa Tần Ức đi không phải là một, hắn lập tức phát động toàn bộ nhân lực Thạch thị đi tìm những người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đã tới đây tìm Tần Ức.
Động tĩnh của Thạch thị lớn như vậy, những người luôn theo dõi động tĩnh của họ không thể không biết rằng gia chủ Thạch thị đã mất một bảo bối vô cùng quan trọng, nhanh nhạy hơn một chút sẽ biết bảo bối đó là một người, ví dụ tiểu thiếu gia bảo bối của nhà họ Trì, Trì Ngụy.
Người mà Thạch Tĩnh Chi coi trong nhất thì ngoại trừ Tần Ức thì chẳng thể là ai khác, mà tin tức Thạch Tĩnh Chi muốn tìm mấy người tóc vàng mắt xanh truyền đến tai hắn ta đã qua hai ngày.
Xuất phát từ sự đam mê tới sùng bái Tần Ức và sự tin tưởng đối với công tác bảo vệ Thạch thị, hắn ta không thể tin tưởng mấy người nước ngoài kia có thể đưa Tần Ức rời khỏi Thạch Tĩnh Chi.
Tuy rằng tin tức hắn ta nghe được đều cho thấy rằng Tần Ức đã mất tích nhưng hắn ta kiên quyết cho rằng Thạch Tĩnh Chi đang ấp ủ một âm mưu nào đó. Nếu Tần Ức không mất tích thì chắc hẳn là đã bị Thạch Tĩnh Chi giấu đi, mà đối phương đang muốn nhân cơ hội này khiến cho cậu ấy từ từ biến mất trước mặt đại chúng. Để khi tất cả mọi người đang cho là Tần Ức không rõ sống chết, có thể là đã không còn trêи cõi đời này nữa, Thạch Tĩnh Chi tiểu nhân nham hiểm kia đã có thể hoàn toàn nắm giữ Tần Ức.
Còn một giả thuyết nữa đó là Tần Ức không chịu nổi ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu đáng sợ và ý muốn không chế kinh khủng kia của Thạch Tĩnh Chi nên trốn đi. Tuy rằng thái độ của Tần Ức khiến hắn ta bị tổn thương sâu sắc, cũng dần khiến hắn ta hết hy vọng nhưng đối với hắn ta Tần Ức mãi mà là ánh trăng sáng, là vết son trong lòng. Bây giờ Tần Ức gặp nạn chắc chắn hắn ta cũng sẽ ra tâm xuất lực.
Cho dù là Thạch Tĩnh Chi muốn làm gì, không cần biết Tần Ức ghét Thạch Tĩnh Chi, muốn rời khỏi hắn hay sao, hắn ta cũng rất tình nguyện mà giúp đỡ đối phương.
Bên này, Thạch Tĩnh Chi còn chưa tìm được người thì bên Tĩnh Ức giải trí đã gọi điện tới báo cho hắn rằng có chuyện rồi. Giang Hà không có nghệ sĩ để dẫn đánh hơn mười cuộc điện thoại tới mới đc Thạch Tĩnh Chi nghe máy. Đầu tiên hắn chào hỏi lễ phép sau đó mới hỏi trong do dự: "Boss, cho phép tôi hỏi một câu, Tần Ức... cậu ấy mất tích thật rồi sao?"
"Anh hỏi chuyện này làm gì?" Thạch Tĩnh Chi dừng lại một chút "Đúng vậy. Anh có tin tức những người tôi muốn tìm không?"
"Không." Giang Hà đang nhẹ nhõm bỗng nhiên lại căng thẳng lo lắng vì chuyện Tần Ức mất tích. Nói xong chữ đó hắn vội vã tiếp lời, "Boss, tôi gọi điện tới là có chuyện quan trọng muốn báo cho anh, anh đừng cúp máy vội."
"Cho anh một phút nữa."
"Là thế này, trêи mạng đang lan truyền một video liên quan đến Tần Ức, hơn nữa thông tin Tần Ức mất tích cũng đã xuất hiện trêи mạng rồi. Giải trí Tĩnh Ức muốn đè tin xuống nhưng hình như kẻ phát tán video có quan hệ với nhà họ Trì, bên cạnh đó còn một số kẻ đứng sau nữa. Xin ngài cho ý kiến xử lý chuyện này."
"Video gì?"
Sợ Thạch Tĩnh Chi không tiện, hắn gửi link video cho Thạch Tĩnh Chi: "Ngài tiện lên weibo không? Video này đã lên hot search, ngài lên weibo lướt một chút thôi sẽ thấy, tựa đề video là "Tiếng trời"."
Thạch