Nam Thần Bình Hoa

Bụi trần lắng đọng


trước sau



Thạch Tĩnh Chi xuất hiện ở đây thực sự là ngoài dự kiến của Tần Ức. Có điều tố chất thân thể của người Trái đất khác biệt rất lớn với hành tinh e1278, dù đã có quần áo chống nước nhưng các sinh hoạt hàng ngày như ăn, mặc, ở, đi lại của Thạch Tĩnh Chi đều rất bất tiện. Lo Thạch Tĩnh Chi không chịu nổi cuộc sống ở hải vực, Tần Ức kịch liệt yêu cầu cha mẹ ruột mình đưa cả hai trở về.

Nhưng mà yêu cầu của cậu ngay lập tức bị Daphne bác bỏ, bà tỏ ý có thể hộ tống Thạch Tĩnh Chi trở về Trái đất nhưng với điều kiện là cậu phải ở đây tiếp nhận chương trình giáo ɖu͙ƈ của người thừa kế tộc nhân ngư, sau này đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì thay thế mẹ mình – Daphne đảm nhiệm vương vị.

Thời gian học tập đổi theo lịch của Trái đất là ba mươi năm ba tháng lẻ sáu ngày, thời gian như vậy với tộc nhân ngư không tính là quá dài, nhưng đối với người ở Trái đất gần như là nửa đời người. Nếu Tần Ức đáp ứng, đợi khi cậu trở về, nói không chừng Thạch Tĩnh Chi đã trở thành một nấm mồ với tấm bia đá lạnh lẽo rồi.

Yêu cầu như vậy, Tần Ức chắc chắn sẽ không chấp nhận, vốn cậu vẫn rất nhớ cha mẹ ruột của mình, tuy rằng biểu hiện của Daphne rất nhớ rất thương cậu, nhưng thái độ cứng rắn của bà đối với Thạch Tĩnh Chi làm cậu rất phản cảm.

Vì Thạch Tĩnh Chi ở hải vực đã xuất hiện bệnh lý do không hợp khí hậu nên cậu tạm thời thỏa hiệp, cậu yêu cầu họ nhanh chóng đưa Thạch Tĩnh Chi về nhà chính Thạch gia điều trị, mà lần này cậu cũng nhất định phải đi cùng. Phải tận mắt nhìn thấy Thạch Tĩnh Chi chuyển biến tốt đẹp rồi mới trở về dưới sự hộ tống của tộc nhân ngư.

Daphne thấy sơ hở trong yêu cầu của Tần Ức: "Con nói phải đợi cậu ta khỏe lên, vậy lỡ như cậu ta vì không để con trở về mà không chịu khỏi thì sao, lẽ nào ta vẫn phải chờ? Chuyện này không được."

Tần Ức mím môi, lại nhường bước: "Hai tháng, cho dù anh ấy có bệnh nữa hay không, hai tháng sau con nhất định sẽ trở về."

Daphne cũng không dám quá cứng rắn với Tần Ức, Tần Ức đã nhường bước thì bà cũng mượn bậc thang này đáp ứng cậu. Thạch Tĩnh Chi nằm mê man trêи giường bệnh, không biết gì về giao dịch giữa người yêu mình và mẹ cậu, nhưng cho dù hắn có biết thì cũng không có cách gì thay đổi quyết định của Tần Ức. Dù sao chuyện dưới hiên nhà người ta, dù cho IQ, EQ của hắn có cao tận trời thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Daphne vẫn lo lắng dọc đường đi sẽ xảy ra chuyện, nên đoàn người hộ tống Tần Ức nhiều gấp mười lần khi đón cậu về, còn được trang bị vũ khí hoàn hảo, bảo đảm sau hai tháng ở đó Tần Ức có thể bình an trở về.

Chờ đến Trái đất, Tần Ức sắp xếp để Thạch Tĩnh Chi an tâm dưỡng bệnh, những nhân ngư đến từ hải vực đều ở lại phi thuyền đậu trêи tầng mây phía trêи nhà họ Thạch, đến lúc Thạch Tĩnh Chi tỉnh lại nhìn thấy bài trí quen thuộc, Thạch Tĩnh Chi tưởng như mình vừa mơ một giấc mộng vừa dài vừa hoang đường.

Nhưng hắn nhớ rõ trong giấc mơ của mình Tần Ức đã bị thương, vậy nên việc đầu tiên hắn làm sau khi uống miếng nước nhuận họng là mở miệng hỏi thăm Tần Ức: "A Ức, vết thương của em sao rồi..."

Tần Ức cười cười: "Trêи người em không có vết thương nào hết."

Thạch Tĩnh Chi không tin: "Em qua đây cho anh nhìn xem."

Tần Ức đành phải đi qua, cởi quần áo cho Thạch Tĩnh Chi nằm trêи giường xem, còn xoay trái xoay phải, bắt chước người vượn Thái Sơn trong ti vi vỗ ngực thể hiện rằng mình không bị thương.

Lúc này Thạch Tĩnh Chi mới bớt lo: "Anh cứ luôn cảm thấy, mình vừa mơ một giấc mộng hoang đường."

Nếu thật sự là mơ thì tốt rồi, Tần Ức thở dài trong lòng, mặc quần áo lại, ngồi xuống cạnh giường Thạch Tĩnh Chi: "Nó không phải là mơ đâu." Cậu cũng không định giấu diếm Thạch Tĩnh Chi, dù sao chỉ cần Thạch Tĩnh Chi hỏi quản gia là sẽ biết cậu đã mất tích một khoảng thời gian, hơn nữa mấy con cá đến nhà họ Thạch lần này cũng bị camera an ninh chụp được, chuyện như vậy cơ bản là không thể nào giấu diếm nổi, còn không bằng nói sớm một chút.

"Vậy sao bà ta lại cho phép em qua đây." Thạch Tĩnh Chi biết rõ trước lúc mình hôn mê bất tỉnh thì thái độ của mẹ Tần Ức vẫn rất cứng rắn. Hắn biết sẽ không có chuyện vì mình bị bệnh mà khiến bà ta mềm lòng cho phép Tần Ức trở về.

Thạch Tĩnh Chi cũng là người đứng trêи cao, nhất định sẽ không tin đối phương vì sống chết của một người xa lạ mà buông tha cho người kế vị của mình.

Tần Ức cũng không định nói dối hắn: "Em đáp ứng một yêu cầu của bà ấy, chờ anh khỏi bệnh thì em phải trở về."

Không đợi Thạch Tĩnh Chi mở miệng, cậu đã nói tiếp: "Nhưng mà cho dù bệnh của anh không khỏi thì sau hai tháng em vẫn phải cùng đám người kia trở về. Em hy vọng anh có thể vì em mà dưỡng bệnh cho tốt, không được phép giày vò bản thân."

Sắc mặt Thạch Tĩnh Chi liền trầm xuống, trong lòng Tần Ức đã rõ ý muốn của hắn: "Em biết A Tĩnh rất giỏi, nhưng cho dù có dùng vũ lực để em ở lại thì những người đó cũng sẽ không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy. Hơn nữa khoa học kỹ thuật của họ tiên tiến hơn hẳn chúng ta, sức mạnh lại kinh người, có thể thắng được hay không còn chưa chắc, em cũng không muốn cứng đối cứng đối đầu với họ."

Tần Ức dừng một chút, nhìn sắc mặt Thạch Tĩnh Chi nói lúc mình quyết định giao dịch với Daphne đã suy nghĩ kỹ: "Từ Trái đất đến hải vực, phi thuyền đi nhanh đến mấy cũng phải mất nửa tháng, chậm hơn nữa có khi tận năm tháng. Bọn họ chỉ chuẩn bị nhiên liệu nửa năm cho phi thuyền, từ lúc họ xuất phát đến bây giờ cũng đã hai tháng. Đợi sau khi chúng ta tách ra, A Tĩnh cho em nửa năm, nửa năm sau, dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ trở về gặp anh."

"Vậy nếu em không về được thì sao?" Thạch Tĩnh Chi vẫn không từ bỏ ý định dùng vũ lực thu phục những người hộ tống Tần Ức, rồng có mạnh đến mấy cũng không làm lại rắn độc, đám người kia tuy bản lĩnh không nhỏ nhưng nếu muốn chống lại cả nhà họ Thạch thì phần thắng cũng không lớn.

"Không có lỡ như, đến thời điểm đã định, em nhất định sẽ trở về, hơn nữa sẽ ở lại nhà họ Thạch cả đời, em chắc chắn sẽ không bội ước." Tần Ức mở miệng thề son sắt.

Thấy sắc mặt Thạch Tĩnh Chi vẫn chưa dịu đi, cậu nhanh chóng nắm lấy tay hắn: "Chuyện này nhất định phải do tự tay em giải quyết để không lưu lại tai họa ngầm. Cho dù bây giờ có đánh thắng, nếu sau này họ cứ luôn tìm tới thì phải làm sao đây. Nhà họ Thạch gia đại nghiệp đại, dù có như vậy cũng không chịu nổi tổn thất dài lâu. Nhà họ Thạch được như bây giờ, là vì có A Tĩnh anh bỏ ra mười năm tâm huyết, anh cũng không nỡ nhìn thấy nó bị hủy diệt phải không."

Nét mặt Thạch Tĩnh Chi đã hơi động lòng, Tần Ức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Trước đây đều là A Tĩnh che chở cho em, bây giờ em sẽ chắn phía trước A Tĩnh, em sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, nửa năm sau nhất định sẽ trở về gặp anh, tin tưởng em được không?"

Bị Tần Ức dùng ánh mắt mong chờ nhìn chăm chú, Thạch Tĩnh Chi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn gật nhẹ đầu. Vì nghĩ đến nửa năm chia xa, khoảng thời gian này hai người như hình với bóng, thiếu chút nữa còn đi WC cùng nhau.

Đến buổi tối trước ngày Tần Ức phải rời đi, hai người "chơi" đến điên cuồng, sáng hôm sau, xương sống Thạch Tĩnh Chi đau như muốn nứt ra, ngồi dậy cũng không nổi. Lúc bác sĩ gia đình đến khám còn uyển chuyển khuyên chủ nhà nên tiết chế, nhưng đối phương không có tức giận mà chỉ ngơ ngác nhìn trời xanh vạn dặm không mây ngoài cửa sổ.

Bởi vì "chơi" cả đêm, lúc hắn tỉnh dậy chẳng có ai bên cạnh cả, chỉ có tờ giấy do tự tay Tần Ức viết nói đã sai đầu bếp chuẩn bị cháo kê* cho hắn. Đây là do chính hắn muốn cho mình yếu đuối một lần, cố ý không dậy bỏ lỡ thời điểm Tần Ức rời đi.

Dọc đường đi không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nên sau khi rời khỏi Thạch Tĩnh Chi, hai tháng sau Tần Ức đã đến được hoàng cung của tộc nhân ngư, như dự kiến của cậu, Daphne tổ chức nghi lễ chào đón cậu trở về rất long trọng, sau đó còn thay đổi thái độ lạnh lùng lúc trước, trở thành một người mẹ ôn hòa dịu dàng như nước, ngoại trừ yêu cầu trở về Trái đất với Thạch Tĩnh Chi, chỉ cần Tần Ức yêu cầu thì bà sẽ tận lực đáp ứng.

Vì bồi thường mười mấy năm thất lạc Tần Ức thiếu thốn tình thưởng mẹ, cùng là vì mềm hóa thái độ của cậu để cậu buông bỏ ý định rời đi. Chiêu thức ôn nhu này tốt hơn nhiều so với việc dùng vũ lực trấn áp, nhưng đối với Tần Ức, chiêu này đánh ra sai thời điểm, mục đích lại quá rõ ràng, không có tác dụng gì với cậu cả.

Trong đầu cậu chỉ muốn trở về càng sớm càng tốt, cho nên ở tộc nhân ngư không bao lâu đã chủ động yêu cầu trợ giúp đối phương xử lý công việc. Đối phương tất nhiên rất vui mừng, ngay từ đầu đã giao nhiệm vụ trọng yếu cho Tần Ức, còn phái người đến hướng dẫn cậu, tránh để Tần Ức biểu hiện không tốt, không thể phục chúng.

Nhưng dù vậy, khả năng hoàn thành công việc của Tần Ức tệ hơn nhiều so với bà tưởng, nhưng lại sợ đả kϊƈɦ cậu nên bà chỉ có thể tươi cười an ủi cậu rằng phương thức xử lý công việc ở hai hành tinh không giống nhau, đợi Tần Ức quen rồi sẽ tốt hơn thôi.

Lần sau bà cũng không dám giao nhiệm vụ quan trọng cho cậu nữa, nếu việc quá quan trọng, bà sẽ cho trưởng lão có kinh nghiệm dày dặn đi hỗ trợ, nhưng dù cho có như vậy thì kết quả cuối cùng vẫn không hoàn hảo, nhưng cũng không đến nỗi khiến nhiều người bất mãn.

Sau vài lần thì Tần Ức cũng xé rách mặt nạ, không thèm xử lý công việc nữa, mà còn đối nghịch với trưởng lão được đặc phái đến trợ giúp mình, muốn phá hư công việc Daphne muốn mình xử lý.

TẦN ỨC là vương tử của tộc nhân ngư, là hy vọng tương lai, nhìn từ những thủ đonạ phá hoại của cậu có thể thấy được cậu là người thông minh, nhưng sự thông minh và thái độ cực đoan của cậu lại không đem lại lợi ích gì cho tộc nhân ngư.

Bọn họ có thể chịu đựng cung phụng một quân chủ vô dụng, nhưng chắc chắn không thể chấp nhận quân chủ của mình có năng lực nhưng chỉ đặt tâm tư vào người khác. Tuy rằng người thừa kế rất quan trọng, nhưng tương lai của tộc nhân ngư mới là quan trọng nhất. Hoàng tộc cũng không phải chỉ có một mình nữ vương Daphne, hơn nữa dù Daphne có là tộc trưởng thì trong tộc vẫn còn các trưởng lão đức cao vọng trọng khác, không phải chỉ lời của bà có thể quyết định tất cả.

Tần Ức bên kia ra sức ép buộc, Daphne cũng bị các trưởng lão phàn nàn nhiều lần. Đợi bà xử lý xong chuyện trong tay, bà cố ý gạt các việc khác qua một bên, tâm bình khí hòa ngồi xuống đàm phán với con trai nhà mình.

Có điều Tần Ức hiển nhiên không để bà tâm bình khí hòa dễ dàng như vậy, đã qua lâu như vậy, chắc là Thạch Tĩnh Chi bên kia lo lắng muốn chết rồi, cậu không có thời gian kéo dài với bên này nữa.

Giọng điệu của Daphne rất bất đắc dĩ, dù sao cũng là con trai bà, những việc bà giao cho Tần Ức xử lý, đối phương quả thật xuất chúng như bà tưởng tượng, nhưng cậu lại dùng sự xuất chúng của mình một lòng đối nghịch với bà, bà đi phía sau dọn dẹp hỗn loạn do cậu gây ra, bị Tần Ức giày vò đến tiều tụy.

"Nói đi, con rốt cuộc muốn gì? Nếu con muốn vị trí này, mẹ cũng sẽ thoái vị nhường cho con, chỉ

cần con chuyên tâm làm tốt, không có gì là ta không đáp ứng con."

"Con muốn về Trái đất, không muốn ở lại đây nữa, được không?"

"Không được." Daphne chém đinh chặt sắt phủ định, sau đó ấn trán mình: "Người đàn ông đó có gì tốt, sao con nhất quyết phải về Trái đất với hắn. Trái đất vốn không hề thích hợp cho chúng ta sinh tồn, nếu con ở đó lâu, tuổi thọ cũng sẽ dần ít đi."

Chuyện này đối với Tần Ức mà nói thật ra lại là tin tốt: "Vậy không phải tốt lắm sao, dù sao con cũng không định sống mấy trăm năm."

"Vậy con nhẫn tâm để ta nhìn con đi trước, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à? Con không thông cảm cho mẹ chút nào à?"

"Con thông cảm cho người, thì ai thông cảm cho con, ai thông cảm cho A Tĩnh?" Giọng điệu Tần Ức bén nhọn, tuyệt không nể tình mẹ ruột.

"Con rất cảm kϊƈɦ người và cha đã mang con đến thế giới này, cũng rất cảm kϊƈɦ hai người đã nuôi nấng con mười năm, nếu hai người tìm con về lúc vừa mất tích, con nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lại đây, sẽ vì thịnh vượng của tộc nhân ngư mà cố gắng. Nhưng..."

Tần Ức dừng một chút, lại nói tiếp: "Nhưng đó chỉ là "nếu", sự thật là con đã sống ở nhà họ Thạch mười năm, là A Tĩnh đã nuôi dưỡng con thành người, anh ấy là người giám hộ danh chính ngôn thuận của con, cũng là vợ con, là bạn đời tương lai của con, con cũng muốn có gia đình của riêng mình, cũng muốn là người trưởng thành có năng lực tự chủ. Cho dù là ở tộc nhân ngư, thì nhân ngư thành niên cũng sẽ rời khỏi cha mẹ lập gia đình riêng, con biết ơn người bảo vệ con, nhưng con hận người can thiệp quá nhiều. Con không thích bị người khác bức ép, nhưng người ép ta nhiều nhất lại chính là người."

Tốc độ nói chuyện của cậu rất nhanh, nhưng giọng điệu rõ ràng mạch lạc, Daphne há miệng định nói, lại bị lời của Tần Ức đánh trở về: "Người là tộc trưởng của tộc nhân ngư, có cảm tình sâu đậm với nơi này, nhưng con thì không phải. Tuy rằng con sinh ra ở đây, nhưng đối với con thì nơi đây không phải quê hương. Hoàng cung nhân ngư có lộng lẫy tráng lệ hơn nữa cũng không phải là nhà, không phải là nơi để con dừng chân trốn tránh vết thương, nhà của con là Thạch gia ở Trái đất, nơi đó có người con yêu, cũng chỉ có anh ấy mới khiến con thấy bình yên."

"Con không sợ ta dùng tính mạng của hắn áp chế con cống hiến vì tộc nhân ngư? Nếu hắn chết, con cũng không cần phải trở về đó nữa, vì để hắn sống tốt, con cũng không thể đối nghịch ta như bây giờ."

"Nếu mẹ vẫn không từ bỏ ý định đó, vậy thì cứ thử xem, nếu hắn bị một chút thương tổn nào, dù ta có dốc hết cái mạng này cũng sẽ phá hủy tương lai của tộc nhân ngư. Người muốn con ở lại đây làm người thừa kế, chờ quyền lợi đều nằm trong tay ta, người cảm thấy có thể ngăn cản con trả thù được sao?"

"Thằng trời đánh này! Chẳng lẽ hạnh phúc của tộc nhân ngư còn không bằng ɖu͙ƈ vọng cá nhân của con sao?"

"Đương nhiên kém xa!" Tần Ức không hề do dự: "Người tình nguyện hy sinh bản thân là chuyện của người, tuy người sinh ra con nhưng không có tư cách lấy cuộc sống của con hy sinh cho hạnh phúc của người khác. Xin người đừng nói với con về tương lai của tộc nhân ngư nữa, mọi người vô tội. Con không có cò tình thương bao la để hy sinh chính mình cho hạnh phúc của họ. Nếu họ thật sự bất hạnh thì cũng sẽ chỉ hận người, nếu không vì suy nghĩ của một mình người thì bọn họ đã có thể sống rất tốt. Người cứ luôn miệng nói vì hạnh phúc của người khác, vậy hạnh phúc của con thì sao? Con phải nghi ngờ người có phải là mẹ ruột của con hay không."

"Con con con..." Daphne tức giận đến run rẩy, mặt cảu bà đỏ bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Ta sao lại không phải mẹ ruột của con, vì để con bình an đến giới này con có biết ta phải cố gắng bao nhiêu năm không?"

"Thật xin lỗi, con không biết cũng không muốn biết." Tần Ức thái độ cứng rắn mở miệng: "Bây giờ người có hai lựa chọn, một, thả con về, lúc nhớ người có thể đến nhà họ Thạch thăm con. Nếu người có chuyện gì, cũng có thể gửi tin qua thiết bị liên lạc tham khảo ý kiến của con."

"Vậy lựa chọn thứ hai là gì?"

"Lựa chọn thứ hai là, người tiếp tục giữ chân con ở đây, đợi đến khi A Tĩnh rời khỏi trần thế, con sẽ phá hủy tộc nhân ngư. Qualt chắc hẳn sẽ rất vui mừng với chuyện này, hơn nữa con và hắn ta dù sao cũng cùng cha khác mẹ, nếu con phản bội tộc nhân ngư, hắn ta cũng sẽ không bạc đãi con."

"Con dám!" Daphne tức giận thở hổn hển, nhưng bà nhanh chóng tỉnh táo lại, giọng điệu nắm chắc: "Con là con của ta, ta vẫn rất hiểu con. Con rất mềm lòng, sẽ không thể làm ra chuyện như vậy."

"Con có thể làm được hay không mẹ cứ chờ xem, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi trong người con chảy dòng máu cố chấp của mẹ." Tần Ức buông tay đứng dậy: "Đúng rồi, con thỏ là một loại động vật có иɦũ ɦσα tương đối ôn hòa ở Trái đất, rất nhát gan nghe lời. Con hy vọng người có thể suy nghĩ cho kỹ, hai ngày sau cho con một câu trả lời thuyết phục."

Nói xong cậu liền ra khỏi phòng, để Daphne ở lại trầm tư thật lâu. Khiến t2 kinh hỉ là đối phương không cần suy nghĩ quá lâu đã bày tỏ có thể thả cậu đi."

Người ta thường nói, trọc không sợ bị nắm đầu, vua cũng thua thằng liều, Daphne gánh trách nhiệm nặng nề trêи người nên phải cố kỵ nhiều thứ, không thể đánh cược với cậu. "Hy vọng sau khi về Trái đất con còn nhớ ở đây có ta và cha con, mỗi năm sinh nhật của bọn ta mong con có thể trở về."

Tần Ức nở nụ cời chân thành: "Đương nhiên, con cũng chúc người và cha có thể mau chóng sinh cho con một em trai hoặc em gái. Hai người còn nhiều thời gian, chắc chắn có thể sinh một đứa đồng ý phát triển tộc nhân ngư."

Hai tháng sau, Tần Ức mang theo các loại đặc sản của hải vực trở về thành phố D, cậu đáp xuống vùng biển gần thành phố D, chờ đến khi cậu xách bao lớn bao nhỏ hải sản xuất hiện ở nội thành, cũng vừa đúng nửa năm từ lúc cậu rời đi.

Lo việc trước khi mình biến mất vẫn còn là một đại minh tinh, Tần Ức kéo thấp mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Lúc cậu về thành phố D cũng không đem tiền theo, trực tiếp tìm một tiệm vàng bạc gần đó bán trang sức lấy lộ phí.

Lúc đang ngồi taxi quay về nhà lớn nhà họ Thạch, Tần Ức chợt nghe radio đang phát tin tức: "Hiện tại chúng tôi đang ở hiện trường hôn lễ của chủ tịch tập đoàn nhà họ Thạch, MC chủ trì chương trình là doanh nhân nổi tiếng Vương XX... Phóng viên Lý XX của đài Ô Kê trân trọng đưa tin."

"Chuyện chủ tịch tập đoàn nhà họ Thạch kết hôn là sao vậy?" Tần Ức không nhịn được mở miệng dò hỏi.

Lái xe thao thao bất tuyệt bằng giọng địa phương: "Chuyện này mà cậu cũng không biết hả, chắc là hôm nay vừa từ bên ngoài tới chứ gì, chủ tịch tập đoàn nhà họ Thạch cậu không biết, nhưng chắc biết công ty giải trí Tĩnh Ức mà ha, nổi danh cả nước mà."

"Cái này thì tôi biết, công ty bọn họ có một đại minh tinh tên Tần Thiều gì đó, hắn diễn phim điện ảnh rất hay."

"Đúng đúng đúng, có điều Tần Thiều mất tích đã lâu rồi, chúng ta không nói chuyện không may đó nữa, nói về hôn lễ của chủ tịch đó đi, nghe nói là kết hôn với một người đàn ôn đó. Hôn lễ cũng tốn vài triệu, đúng là người có tiền có khác, nếu tôi là người đàn ông đó tôi cũng bằng lòng, chỉ tiếc là ai mà thèm tôi."

"Cho tôi hỏi tên vị chủ tịch đó là gì, chủ rể còn lại là ai?" Tần Ức nhảy dựng trong lòng.

"Nghe nói vị chủ tịch đó tên Thạch Tĩnh Chi, người chú rể còn lại thì không biết, có điều nghe đồn rất đẹp."

"Sư phụ, tôi không đi đến chỗ đó nữa, ông chạy đến hiện trường hôn lễ của chủ tịch nhà họ Thạch được không"?

Lái xe do dự nói: "Chuyện này không dễ nhe, thật ra tôi cũng muốn đi hóng hớt lắm, nhưng mà người ta không cho tôi vào."

"Vấn đề này thì ông không cần lo, tôi có việc gấp muốn đến nhà họ Thạch tìm người quen, nếu là hôn lễ của chủ tịch nhà họ Thạch thì hắn khẳng định sẽ ở đó, vậy đi, tôi cho ông thêm 500, ông đưa tôi đến hiện trường càng nhanh càng tốt."

Lái xe ra dấu ok: "Được, ngài thắt dây an toàn cẩn thận, ngồi cho vững!"

Ở trêи xe, Tần Ức cảm thấy rất oan ức, tuy rằng Thạch Tĩnh Chi từng nói muốn đăng lễ cưới lên nhật báo, hơn nữa tính toán thời gian không kém mấy thì chính là mấy ngày nay. Không ngờ đối phương vậy mà lại không đợi kịp, đã nói là nửa năm, vậy mà lại gấp gáp như vậy kết hôn với người khác, uổng công cậu đấu tranh quyết liệt như vậy để kịp trở về.

Lúc tài xế chở Tần Ức tới bên ngoài sân, Tần Ức liền đưa thêm năm trăm cho tài xế kêu đối phương ở chỗ này chờ mình, mấy thứ hải sản này quá chiếm diện tích, cậu cũng không muốn làm người khác chú ý.

Bởi vì Tần Ức ăn mặc cực kỳ ra dáng, mang kính râm bộ dáng như một đại minh tinh, nên bảo vệ ở cửa đầu cứ để cậu đi vào, thế nhưng trước lễ đường, hai vệ sĩ cao to vươn tay đòi cậu thiệp mời.

Tần Ức kéo mũ lưỡi trai, sờ sờ túi quần, lấy một tờ thiệp mời thϊế͙p͙ vàng đính hoa hồng ra đưa cho vệ sĩ.

Đối phương tiếp nhận thiệp mời rồi làm động tác mời: "Hoan nghênh ngài Tô, xin ngài đi về hướng này."

Tần Ức ngẩng đầu ưỡn ngực thản nhiên đi vào, còn kẻ xui xẻo bị cậu dùng chuôi dao đánh ngất đoạt thiệp mời đang bất tỉnh trong một gian nhà WC gần lễ đường

Đừng hỏi sao cậu có thể khóa trái người ở bên trong, là một người ngoài hành tinh thông minh xuất chúng, chung quy phải có tí bản lĩnh.

Thời gian Tần Ức chạy tới khéo làm sao, chẳng mấy chốc lễ cưới sẽ bắt đầu, Thạch Tĩnh Chi mặc tây trang màu trắng chậm rãi đi về hướng mục sư cầm thánh giá màu bạc trong lễ cưới dưới tiếng nhạc, thoạt nhìn hắn gầy nửa năm trước một chút, thế nhưng thần thái sáng láng, vẫn trẻ trung tuấn mỹ như trước.

Tần Ức kiềm chế kϊƈɦ động ngồi trêи ghế, tuy rằng không

hiểu tại sao một chú rể khác còn chưa đến, nhưng cậu đã không có thời gian đợi như vậy. Tần Ức sốt ruột đến nỗi người chung quanh đều cảm giác được, mãi đến khi mục sư bắt đầu chuẩn bị đọc lời thề kết hôn, cậu không chờ mục sư mở miệng đã đứng lên, lớn tiếng hô: "Hắn không muốn."

Trong nháy mắt ánh mắt toàn trường đều tụ tập trêи người cậu, các ký giả phản ứng tương đối nhanh, lúc những người khác còn đang ngơ ngác, camera truyền thông đều dồn dập chĩa về phía Tần Ức.

Tần Ức tháo mũ và kính râm của mình xuống, lộ ra gương mặt càng đẹp trai ngời ngời hơn khi còn trêи màn ảnh, cậu xông về phía Thạch Tĩnh Chi, sau đó tủi thân nhìn về phía hắn, dùng ánh mắt khiển trách đối phương không giữ lời.

Có điều thời điểm như thế này cũng không thích hợp xé mặt, cậu quỳ một gối xuống trước mặt mọi người, móc một cặp nhẫn đôi đính kim cương sáng loáng từ trong túi quần, đó là trân bảo của hải vực, cậu tỉ mỉ thiết kế rất lâu.

Tần Ức nắm bắt đối phương đeo nhẫn lên, sau đó một chiếc khác vào lòng bàn tay đối phương: "Em đồng ý bầu bạn với anh, trung thành với anh, cho dù anh nghèo khó, bệnh tật, mãi cho đến chết. Ngài Thạch, bây giờ em trịnh trọng hỏi anh, anh có đồng ý yêu em, trung thành với em, cho dù nghèo khó, bệnh tật, mãi cho đến chết, anh có bằng lòng không bầu bạn với em không?"

Thạch Tĩnh Chi nhìn chằm chằm tay đeo nhẫn nửa ngày, sau đó cẩn trọng đeo nhẫn lên ngón tay Tần Ức, hắn cười rộ lên, nói ra câu đối với Tần Ức mà là nói êm tai nhất: "Anh bằng lòng."

***

Cuối cùng cũng đăng hết được bộ này. Tôi đã bắt đầu edit Nam thần từ khá lâu nhưng mới hoàn thành gần đây thôi. Thực sự thì có quá nhiều cảm xúc với em nó.

Tôi sẽ còn tiến hành beta truyện vì có quá nhiều lỗi :v cảm ơn mọi người đã quan tâm. Cảm ơn Thạch Tĩnh Chi và Tần Ức.

HOÀN THÀNH




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện