Đến khi rời đi, Lê Ứng muốn đưa Giang Dục về nhưng vẫn bị đối phương từ chối như cũ.
Biết tính cậu, Lê Ứng cũng không ép uổng, anh chỉ tiễn cậu xuống dưới lầu.
Nhà trọ của Lê Ứng nằm trong một khu dân cư cũ kĩ, đèn đường cách khá xa, xung quanh có phần mờ mịt.
Trên lối nhỏ mà hai người bước qua có mùi hoa thấp thoáng, là cảnh tượng chỉ có thể trông thấy vào những đêm xuân.
Bọn họ sóng vai đi đến cổng, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ nằm đối diện khu dân cư, Giang Dục bỗng sờ sờ bụng: “Em hơi đói.”
Lê Ứng quay đầu nhìn cậu: “Em muốn ăn gì?”
Giang Dục hất cằm: “Bọn mình vào cửa hàng tiện lợi xem thử đi.”
Hai người vừa đặt chân vào cửa hàng thì mùi đồ ăn đã ập đến, Giang Dục chỉ liếc mắt đã thấy được quầy thức ăn sẵn, bụng cậu bắt đầu sôi lên sùng sục.
Đợi đến khi Giang Dục gọi món xong, cậu bèn quay đầu nhìn Lê Ứng: “Anh ăn không?”
“Anh không đói.” Lê Ứng đáp.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Giang Dục, cậu cũng không ép anh, dù sao thì trông Lê Ứng cũng không phải người sẽ ăn mấy đồ ăn nhanh như thế này.
Trong lúc chờ đợi đồ ăn được bỏ vào túi, Giang Dục hỏi: “Có phải bình thường anh luôn tự nấu cơm không?”
“Ừ,” Lê Ứng nói, “Hầu như anh luôn tự nấu.”
Giang Dục nghe vậy thì khẽ cười, cậu lập tức quay đầu lại nhìn anh, có lẽ vì đêm đã khuya mà nụ cười của cậu có phần lười nhác hơn.
“Có chuyện gì mà anh không biết làm không vậy? Sao em thấy chuyện gì anh cũng rành hết trơn.” Giang Dục nói.
Lúc bấy giờ cậu không hề tiếc lời khen với Lê Ứng, chỉ cần mở miệng là có thể tâng bốc ngay.
Không đợi Lê Ứng trả lời, Giang Dục đã nhận lấy đồ ăn trong tay nhân viên thu ngân rồi nói: “Ngay cả cơm chiên trứng mà em còn không hay làm, vì vậy mà mẹ em hay mắng em lắm, mẹ nói chắc chắn sau này em sẽ không tìm được bạn gái.”
Dứt lời, Giang Dục lấy một chuỗi thịt viên trong túi ra rồi há miệng cắn.
Khi ăn cậu hơi híp mắt lại, thoạt nhìn vô cùng thỏa mãn.
“…Đôi khi anh sẽ ở riêng trong mấy kì nghỉ đông hoặc hè, những lúc đó anh cố tình học nấu ăn.” Lê Ứng nghiêng đầu nhìn Giang Dục, cậu ăn đến mức gò má phồng lên, trông có chút đáng yêu.
Lê Ứng lại bảo: “Đợi đến khi em sống một mình, em cũng sẽ học được rất nhanh.”
Hai người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giang Dục không đáp mà chỉ giơ xiên thịt viên trong tay lên: “Anh cắn miếng không? Cũng ngon phết đó.”
Lê Ứng nhìn thoáng qua thịt viên trên tay Giang Dục, cậu thấy vậy thì đưa lại gần miệng anh, nhướng mày ngỏ ý bảo anh cắn một miếng, Lê Ứng bèn cúi đầu ngậm lấy một viên.
“Thế nào?” Giang Dục nhìn anh, “So với đồ ăn anh tự làm thì cái nào ngon hơn?”
“Không tệ,” Lê Ứng đáp, “Cũng khá ngon.”
Ăn xong viên thịt, anh lại hỏi: “Em có muốn nếm thử đồ ăn anh làm không?”
Giang Dục nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh.
“Nếu em muốn ăn…” Nói đến đây Lê Ứng hơi dừng lại một lát, sau đó anh đổi giọng: “Chủ nhật này được không? Anh cũng không biết mình nấu có ngon không, em có thể đến ăn thử.”
Giang Dục cắn viên thịt cuối cùng, gương mặt cậu toát ra vẻ do dự, giả vờ khách sáo mà nói: “Thế thì phiền anh lắm.”
“Không phiền đâu,” Lê Ứng cười nói, “Một phần ăn và hai phần ăn cũng không khác nhau là mấy.”
Giang Dục ném đồ ăn thừa trong tay đi, cậu nghe vậy thì cũng nở nụ cười.
“Được ạ, đến lúc đó em sẽ giúp anh đánh giá thử xem.”
Đúng là dáng vẻ đã được hời mà còn muốn khoe mẽ.
—
Vốn dĩ cũng không còn mấy ngày nữa là đến Chủ nhật, thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt mà Chủ nhật đã đến.
Mùa xuân mưa nhiều, mới sáng sớm mà một trận mưa xuân đã bắt đầu rơi xuống rả rích.
Thường thì Giang Mộng luôn rúc trong nhà vào những ngày cuối tuần, đến tối Chủ nhật cô sẽ gói ghém một ít đồ ăn và đồ sinh hoạt rồi mang về kí túc xá.
Thấy Giang Mộng đang vơ vét đồ ăn trong phòng bếp, Giang Dục bèn đi đến trước tủ lạnh rồi lấy một chai nước.
“Lát tối tôi đi cùng bà qua đó.” Giang Dục nói.
“Đi đâu? Đến kí túc xá của chị á?” Giang Mộng liếc nhìn cậu, “Không có phần cho mày ăn đâu, chị đây không tiếp.”
Giang Dục cười giễu một tiếng: “Tối nay tôi và Lê Ứng hẹn nhau ăn cơm rồi.”
Nói xong Giang Dục lại vặn chai nước rồi hớp hai ngụm, kế đó cậu lười biếng tựa mình vào khung cửa, cố tình nói: “Anh ấy nói sẽ nấu ăn cho tôi đó.”
Nghe thấy giọng điệu cố ý khiêu khích của Giang Dục, Giang Mộng bèn xoay đầu nhìn cậu như đang nhìn một đứa ngốc, mãi sau cô mới nói: “Chị bảo mày thăm dò giúp chị thì mày không làm, trong khi đó hai người bọn mày lại thân thiết ghê.”
“Không phải tôi đã báo cáo với bà rồi à?” Giang Dục nói, “Anh ấy chỉ đơn phương thích người ta thôi, nữ sinh kia không có ý với anh ấy.”
Nói đến đây, Giang Dục bỗng cảm thấy hơi hài hước, cậu không khỏi phì cười: “Không phải bà nói số người thích anh ấy có thể bọc được mấy vòng quanh sân thể dục à, thế sao anh ấy vẫn nhớ mãi không quên một cô bạn học thời cấp ba? Nói vậy, đám con gái mấy bà không đủ sức hấp dẫn rồi.”
Giang Mộng nghe vậy thì cười lạnh, cô lập tức xoay người rồi chống hai tay lên bàn bếp: “Chị đoán là ngày nào cậu ấy cũng bị gương mặt đẹp trai của chính mình hớp hồn, thành ra thẩm mỹ có vấn đề rồi.
Mỹ nữ như bọn chị mà cậu ấy không thích, lại cố tình đi thích người xấu xí, mày nói xem phải làm sao đây?”
“…Cũng đâu đến mức xấu.” Giang Dục vô thức bênh vực mấy nữ sinh mà mình chỉ mới gặp một lần, sau đó cậu lại nói, “Bà cũng đừng có tự kiêu quá, nếu không thì tại sao Lê Ứng không thích bà mà lại đi thích người ta?”
Việc hai chị em bọn họ cảm thấy đối phương khó coi cũng không phải chuyện lạ.
Giang Mộng bình tĩnh nhún vai: “Chị đây khó coi, nhưng mày là xấu tàn bạo luôn rồi.”
Cô vừa dứt lời thì hai chị em không khỏi cãi cọ vài câu.
Sau khi đình chiến, Giang Mộng thoáng suy tư một chốc rồi đột nhiên hỏi: “Ê Giang Dục, mày thấy Lê Ứng có sức hấp dẫn không?”
“Có chứ,” Giang Dục nói.
“Thế giả sử mày là con gái, mày có thích cậu ấy không?” Giang Mộng lại hỏi.
Giang Dục suy nghĩ một lát: “Chắc là có, tuy là con trai nhưng tôi cũng thấy nam sinh như anh ấy đúng là cực phẩm hiếm có.”
Giang Mộng nghe vậy bèn thuận miệng hỏi: “Thế tuy là con trai, mày có muốn yêu đương với nam sinh như cậu ấy không?”
Giang Dục hơi sửng sốt, cậu lập tức nhíu mày rồi hỏi lại: “Bà khùng hả? Tôi là con trai thì yêu đương gì với con trai chứ?”
Giang Mộng nhún vai, cô nói mà không chút để ý: “Bây giờ yêu đương đồng tính cũng đâu có hiếm.”
Dừng một chốc, cô lại nhìn Giang Dục rồi nói: “Trong trường chị cũng có kha khá con trai thích Lê Ứng mà.”
“Tôi đã thấy một người rồi, vậy mà vẫn còn hả?” Giang Dục có hơi bất ngờ.
Ngay sau đó cậu lại bật cười: “Cơ mà bỏ cuộc vẫn hơn, anh ấy thẳng tưng, từ chối con trai còn nhanh gọn hơn con gái.”
“Có lẽ nếu là người khác thì lại được,” Giang Mộng nói, “Chẳng biết chừng.”
Giang Dục nghe vậy thì nghi ngờ nhìn cô hồi lâu: “Sao, cạnh bà có anh nào thích Lê Ứng hả?”
Giang Mộng chẳng ừ hử gì.
Tưởng cô ngầm thừa nhận, Giang Dục bèn nói: “Tôi khuyên bà nhanh chóng bảo người đó từ bỏ đi.”
“Mày tưởng ai cũng thẳng như mày hết hả?” Giang Mộng không nhịn được mà nói.
Giang Dục tặc lưỡi một tiếng: “Thôi dẹp đi, tùy bà vậy.”
Cậu nói xong thì rời khỏi phòng bếp.
Dõi theo bóng dáng rời đi của cậu, Giang Mộng lặng lẽ thở dài, kế đó cô lại lấy di động ra rồi tìm đến cô bạn thân Lý Thiến Văn.
【Giang Mộng: Hầy, mình đã nói với cậu rồi, Giang Dục thật sự là trai thẳng, thẳng như cốt thép đập hoài cũng không cong luôn đó.】
【Lý Thiến Văn: Không phải lần trước cậu nói em ấy rất thân mật với Lê Ứng à?】
【Giang Mộng: Thì đúng vậy mà, ai biết, chắc là mấy trò của trai thẳng.】
【Giang Mộng: Cậu nói xem nên làm gì bây giờ?】
【Giang Mộng: Lê Ứng đã chủ động giữ khoảng cách với Giang Dục rồi, kết quả là bị bọn mình phá hỏng…】
【Lý Thiến Văn: Cậu làm mà, không liên quan gì đến mình.】
【Giang Mộng: Xuống địa ngục đi.】
【Lý Thiến Văn: Thú thực, mình ghen tị với em trai cậu dã man.】
【Lý Thiến Văn: Nếu nam thần thích mình đến vậy, mình chắc chắn sẽ xoay 360 độ rồi nhào vào lòng cậu ấy ngay và luôn.】
【Giang Mộng: Ban nãy mình vừa nói với Giang Dục, mắt thẩm mỹ của Lê Ứng tuyệt đối có vấn đề.】
【Giang Mộng: Trường mình cũng có mấy nam sinh thích cậu ấy đó thây?】
【Giang Mộng: Mình thật sự không hiểu cậu ấy thích Giang Dục ở điểm nào nữa?】
【Giang Mộng: Cũng có rất nhiều người tốt, cậu ấy có thể chọn lựa thỏa thích mà.】
【Lý Thiến Văn: ……】
【Lý Thiến Văn: Đâu đến mức đó chứ, em trai cậu cũng rất đẹp mà.】
【Lý Thiến Văn: Chỉ là nhìn không đáng tin lắm, không thích hợp để yêu đương.】
【Lý Thiến Văn: Sau này chắc thành trai đểu quá.】
【Lý Thiến Văn: Có câu gì ấy nhỉ?】
【Lý Thiến Văn: “Thích một người mà cũng cần lí do sao? Không hề.”】
【Giang Mộng: Hây dà.】
【Lý Thiến Văn: Đừng thở dài nữa, mình ngẫm lại rồi, đau dài không bằng đau ngắn đâu.】
【Lý Thiến Văn: Không ấy cậu tìm cơ hội nào đó, nhanh chóng dập tắt ý định của nam thần đi.】
【Giang Mộng: Tội lỗi quá [thở dài].】
【Giang Mộng: Cơ mà hình như cũng chỉ có thể làm vậy.】
—
Đến tối, Giang Dục bỗng dưng nhận được cuộc gọi của Lý Văn Hạo.
Cậu ta bắt Giang Dục phải đến quán net mà bọn họ thường đi ngay bây giờ, nói mình vừa cãi nhau với Trần Tinh Tinh vì cậu.
Cậu ta nằng nặc