- Cái đệt! Vận xui rủi gì đây?!
Ưng Tiểu Ký vỗ trán rồi vào Wechat nhắn tin
Tương Ngộ Quy Lai: Đại thần! Em thật sự xin lỗi! Em không muốn đưa anh lên hot search đâu [mếu máo] [mếu máo]
Thảo Nguyên Xanh: Nhắn tin không tiện chi bằng chúng ta nói chuyện ngoài đời có được không?! [cười che miệng]
Tương Ngộ Quy Lai: Chỉ cần anh đồng ý tha thứ, dù có gặp nhau ngoài đời tôi cũng nguyện ý [cổ vũ] [cổ vũ]
Thảo Nguyên Xanh: 8 giờ hôm nay tại quán trà sữa Hàn Ngọc.
Đến đấy nhé [nháy mắt]
Tương Ngộ Quy Lai: Vâng vâng [gật đầu]
Ưng Tiểu Ký nhìn đồng hồ, bây giờ mới 7 giờ, hơn nữa cậu cũng không có lịch trình gì nên là thay quần áo đi gặp Tống Thiết.
Cậu mặc một bộ quần áo đen, giày đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, đeo tai nghe đen và bắt taxi đến quán hẹn.
Từ chỗ kí túc xá đến quán trà sữa Hàn Ngọc cũng mất gần 1 tiếng lên đi vào lúc 7 giờ cũng vừa tới kịp.
Đến nơi cậu tìm chỗ nào gần góc khuất để ngồi, lúc Tống Thiết bước vào cũng đeo khẩu trang đen, quần áo đen thế nhưng khí chất thì khác một trời một vực với cậu.
Khi chất trên người Tống Thiết toát lên một vẻ lạnh lùng, u ám chứ không có ngọt ngào, dễ gần như ở trận đấu hay giao lưu với fan.
Tống Thiết nhìn xung quanh của hàng, nhìn đến tận góc khuất mới phát hiện ra Ưng Tiểu Ký đang ngồi uống trà sữa ở đó liền mỉm cười bước lại chỗ cậu và ngồi xuống.
Tống Thiết mỉm cười lên tiếng:“Hửm? Uống ngon vậy sao Tiểu Ký? ”
Ưng Tiểu Ký không ngước lên nhìn đối phương mà chỉ mải mê uống cốc trà sữa thành thật gật đầu lên tiếng: “Ngon lắm.
Lần đầu tôi uống một loại trà sữa ngon như vậy”
Tống Thiết nhìn cậu nhóc trước mắt lên tiếng:“Mục đích cậu đến đây để xin lỗi tôi bây giờ thành uống trà sữa rồi sao?”.
Tống Thiết mỉm cười nhìn nhóc con trước mặt.
Ưng Tiểu Ký mới chợt ngộ ra lí do cậu đến đây là gì liền đeo khẩu trang lại, người ngồi thẳng tắp, cả người vô cùng căng thẳng, mắt thì liên tục lia về phía Tống Thiết.
Cậu cứ nhìn chằm chằm làm Tống Thiết cười khẽ.
Ưng Tiểu Ký: “Anh cười cái gì chứ?! Chuyện trên Weibo tôi xin lỗi anh.
Tại hôm qua tôi ngủ quên lên like bài hồi còn trẻ của anh”
Tống Thiết nhìn đối phương rồi lên tiếng:“Hmm.
Tìm hiểu cái gì về tôi sao?”
Ưng Tiểu Ký ngước nhìn người đàn ông trước mặt rồi gật đầu:“Ừm! Tôi có một dự án về game làm cùng với đám bạn.
Tôi muốn tìm hiểu về game lên vào trang Weibo tìm hiểu về anh.
À mà tay anh có còn bị đau nữa không?”
Tống Thiết ngạc nhiên, chuyện tay hắn bị thương vốn dĩ chưa được công bố, làm sao cậu bé trước mặt hắn lại biết được