Sáng ngày hôm sau, lúc Trình Thanh Thông tỉnh lại, Tần Dĩ Nam và mẹ Trình đã ngồi ở phòng ăn, ăn bữa sáng.
Tối hôm qua khóc quá nhiều, mắt cô sưng lợi hại, ra ngoài sợ mẹ Trình hỏi, Trình Thanh Thông ở trong phòng rửa tay, cầm lấy nước lạnh tẩm ướt khăn lông, đắp lạnh rất lâu, còn trang điểm mắt đậm một chút, đeo lên cặp kính mắt, mới ra khỏi phòng ngủ.
Tần Dĩ Nam đã ra cửa đi làm, Trình Thanh Thông ăn bữa sáng, giúp mẹ thu dọn xong bàn ăn, sau đó cùng mẹ ra cửa.
Đây là lần thứ hai mẹ tới Bắc Kinh, sau khi Trình Thanh Thông tới Bắc Kinh.
Lần đầu tiên là bởi vì hôn sự của cô và Tần Dĩ Nam, lúc đó mọi người đều đang chuẩn bị lễ cưới, Trình Thanh Thông không thể dẫn mẹ đi chơi thật tốt, lần này mẹ tới đây, Trình Thanh Thông đã sắp xếp trước.
Cô trước mang mẹ đi Cố Cung (chỉ Cố Cung thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc), thẳng đến hai giờ chiều mới đi ra từ Cố Cung, sau đó cô mang mẹ đi ăn vịt quay Bắc Kinh, buổi chiều đi dạo ở Vương Phủ Tĩnh, mãi cho đến năm giờ, hai người mới trở về nhà.
Sau khi Trình Thanh Thông đặt quần áo mua cho mẹ và ba ở phòng khách, đi theo mẹ đến siêu thị gần đó, mua một ít thức ăn trở về, rồi giúp mẹ bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vừa chuẩn bị bữa tối không lâu lắm, Tần Dĩ Nam liền tan tầm trở về nhà.
Ở trước mặt mẹ Trình, Tần Dĩ Nam luôn đều là bộ dáng tôn kính hiếu thuận kia, anh thấy mẹ Trình đang bận rộn ở phòng bếp, liền để chìa khóa xe xuống, về phòng đổi một thân quần áo thoải mái, rửa tay một chút, liền vào phòng bếp vừa giúp rửa rau, vừa cắt rau.
Phòng bếp vốn không lớn, bên trong chen ba người, không gian có vẻ càng nhỏ đi một chút.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, Trình Thanh Thông tận lực cách xa Tần Dĩ Nam, mặc dù như thế, cô vẫn thường sẽ đụng chạm đến Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ, nhưng nhẹ nhàng ung dung trên mặt Trình Thanh Thông lại dần dần có chút chống