"Dĩ Nam, thật ra có mấy lời, mẹ đã sớm muốn nói với co, chỉ sợ là đâm vào chỗ thương tâm của con, vẫn luôn kìm nén, không mở miệng..."
Mẹ Trình dừng một chút, lại than thở một tiếng, mới nói tiếp: "...!lúc trước Thanh Thông, nó không cẩn thận té ngã ở trong công ty, ngã mất đứa bé, không phải nó cố tình ...!Phụ nữ mang thai lần đầu tiên, bởi vì không có kinh nghiệm, khó tránh sẽ có sơ suất...!Mẹ biết, mẹ là mẹ của Thanh Thông, sẽ nghiêng về con của mình một chút, nhưng không còn đứa bé, nó cũng sẽ rất khó chịu, con đừng trách nó...!Thật ra mẹ luôn rất sợ con trách nó..."
Trình Thanh Thông nghe lời nói của mẹ, đầu nhịn không được cúi thấp xuống.
Cô dùng sức nắm đũa, liều mạng khống chế xúc động hận không thể đứng dậy tông cửa xông ra của mình.
Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, âm mưu lúc trước của cô, lại khiến cho mẹ bận tâm vì cô như vậy...!
Trong phòng an tĩnh khoảng nửa phút, Tần Dĩ Nam mới mở miệng, ngữ khí vẫn là loại âm điệu ôn nhu như nước kia: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, sao con có thể trách Thanh Thông, là con không tốt, con nên phải bồi ở bên cạnh cô ấy.
Thật ra cô ấy có thai, con liền nên phải để cho cô ấy không đi làm, ở trong nhà nghỉ ngơi ..."
Nghe những lời nói kia của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cảm giác mặt mình đều đẫ nóng lên.
"Con có thể nghĩ như vậy, mẹ liền yên tâm ..." Ngữ khí của mẹ Trình, nhẹ nhàng một chút: "...!Chẳng qua hai con còn trẻ, cố gắng nỗ lực sẽ vẫn có đứa bé, đợi lần sau Thanh Thông có thai, dù sao hiện tại mẹ đã về hưu, rảnh không có việc gì, mẹ sẽ tới chăm sóc nó..."
Tần Dĩ Nam cười không có chút giả dối: "Được rồi, có mẹ tới chăm sóc, vậy thì thật là không có gì tốt hơn."
Mẹ Trình cũng cười ra tiếng theo, không khí trong phòng lại hòa hoãn xuống.
Người già, khó tránh nói nhiều, rõ ràng còn chưa mang thai,