"Vậy Dĩ Nam thì sao? Nó không đi sao?"
"Anh ấy không đi được..." Theo câu trả lời của Trình Thanh Thông, bước chân Tần Dĩ Nam ngừng lại ở cửa phòng ngủ phụ, xuyên qua cửa nửa khép, anh nhìn thấy Trình Thanh Thông dùng vẻ mặt xin lỗi nói với mẹ Trình: "...!Mẹ, Dĩ Nam bảo con nói với em, anh ấy thật rất xin lỗi, mẹ tới Bắc Kinh, anh ấy bởi vì công việc thật sự quá bận, không thể mỗi ngày bồi mẹ."
Mẹ Trình mỉm cười mở miệng: "Dĩ Nam - đứa bé này, thật là quá hiểu chuyện, mẹ tới Bắc Kinh là muốn thăm các con, lại không phải tới gây thêm phiền toái cho các con, nó cứ bận việc của nó, con bồi mẹ là được rồi."
Trình Thanh Thông nghe được những lời này, nhất thời nở nụ cười, nhận lấy ly thủy tinh mẹ Trình đã uống xong: "Thời gian cũng không còn sớm, vậy mẹ, mẹ nghỉ sớm một chút."
Theo hai mẹ con trong phòng đứng lên từ trên ghế sofa, Tần Dĩ Nam cúi khép mí mắt, nhanh chóng cất bước rời đi.
-
Trình Thanh Thông chờ sau khi mẹ Trình nằm xuống, giúp bà tắt đèn, mới đi ra từ trong phòng, nhẹ chân nhẹ tay khép cửa.
Cô bất giác nhìn chăm chú về phía phòng sách, cửa mở, đèn sáng, sợ là Tần Dĩ Nam còn đang bận rộn ở bên trong, Trình Thanh Thông đứng một lát, không tiến lên phía trước cũng không dám đi lên phía trước quấy rầy Tần Dĩ Nam, xoay người yên lặng đi vào phòng ngủ chính.
Đẩy cửa ra, Trình Thanh Thông vừa nhìn liền thấy được Tần Dĩ Nam dựa ở trên đầu giường, xem văn kiện.
Trình Thanh Thông vốn cho rằng anh ở phòng sách, bị dọa đến sững sờ, đứng dừng ở cửa vài giây, nhìn thấy người đàn ông tập trung tinh thần nhìn chằm chằm văn kiện, từ đầu đến cuối không có một chút dấu vết chú ý đến cô, lúc này cô mới lặng lẽ bước một bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trực tiếp cúi đầu, đi nhà vệ sinh.
Lúc Trình Thanh Thông tắm rửa xong đi ra, Tần Dĩ Nam đã để văn kiện xuống, bưng một tách trà nóng đứng ở trước cửa sổ, nhìn chằm chằm đèn đuốc vạn nhà ngoài cửa sổ, đang thưởng thức.
Tần Dĩ Nam đúng lúc đưa lưng về phía Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông ngồi ở trên ghế sofa, lớn gan quan sát Tần