Động tác lật xem văn kiện của Tần Dĩ Nam có vẻ hơi chần chờ, anh nhìn chằm chằm văn kiện, không có ngẩng đầu, ánh mắt lại trở nên hơi hốt hoảng, anh mơ hồ giống như nghe thấy lời Trình Thanh Thông đã từng nói với anh: "Dĩ Nam, em giúp anh xử lý cái này nha, em am hiểu nhất đó."
"Còn có cái này, Dĩ Nam, đối với em mà nói không thể đơn giản hơn, trước đây lúc em ở xí nghiệp Tô thị, không biết xử lý qua bao nhiêu phần văn kiện tương tự rồi, nhắm mắt cũng có thể làm đến tốt nhất."
"Dĩ Nam, những thứ này em đều đã xử lý xong, anh bận xong rồi sao? Còn cái gì có thể chia cho em làm không?"
"Dĩ Nam..."
Lúc bọn họ vừa mới kết hôn, cô đều gọi anh là Tần tiên sinh hoặc là Tần Dĩ Nam, về sau, có lần không biết thế nào, anh liền buột miệng nói ra gọi cô là Thanh Thông, sau khi hô xong anh và cô còn sững sờ, không khí trở nên đặc biệt ái muội, mặt cô càng lúc càng hồng, sợ là đang ngượng ngùng, đứng lên liền muốn rời đi, lại bị anh đưa tay ra nắm cổ tay của cô, kéo cô ngồi trở lại trước mặt anh, sau đó anh nói với cô, lý do công bằng, về sau em cũng gọi tên anh ít đi một chữ đi, gọi anh là Dĩ Nam.
Cô nghe được lời nói của anh, mặt trở nên càng đỏ, cúi đầu, không nói một lời.
Lúc đó anh một lòng nghĩ muốn trả thù cô, muốn nhìn một chút rốt cuộc lực ảnh hưởng của anh với cô lớn bao nhiêu, liền ấm giọng ôn khí dỗ cô gọi anh một tiếng Dĩ Nam thử xem, cuối cùng cô chịu không được chậm rãi dỗ dành của anh, giọng nói rất nhẹ đọc một câu Dĩ Nam.
Sau khi anh nghe được, cười trầm thấp ra tiếng, nhìn như rất thích thú, trên thực tế lúc đó anh thấy bộ dạng e lệ rụt rè của cô, đáy lòng có chỉ là cười lạnh trào phúng.
Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, cô sửa miệng, mỗi ngày đều gọi anh là Dĩ Nam Dĩ Nam, cô dần dần