Tô Chi Niệm còn chưa kịp lên tiếng, trong điện thoại liền truyền đến giọng của Đường Nặc nhiệt tình nói: "Tô Chi Niệm, tối nay có rảnh không?"
Tô Chi Niệm dù muốn hay không liền trực tiếp quăng hai chữ: "Không rãnh."
"Cậu đừng trêu chọc tôi...!vừa rồi tôi mới đi qua công ty cậu, thư ký nói cho tôi biết, cậu về nhà.
.
.
.
.
.
Cậu nói ngoài công ty và ở nhà, thời gian còn lại có phải đang ở trên xe hay không? Nếu cứ như vậy nữa, sẽ xảy ra vấn đề đó.
.
.
.
.
."
Tô Chi Niệm đối mặt với Đường Nặc tốn công tốn sức thao thao bất tuyệt, lần này liền nói lười phải trở về, trực tiếp đưa điện thoại di động từ bên tai cầm xuống, chuẩn bị cúp điện thoại.
".
.
.
.
.
.
Tổng giám đốc Lương mới từ Hongkong trở lại, cố ý ở câu lạc bộ Kinh Thành làm một ván.
.
.
.
.
."
Câu lạc bộ Kinh Thành.
.
.
.
.
.
Năm chữ này, khiến động tác muốn cúp máy của Tô Chi Niệm ngừng lại.
".
.
.
.
.
.
Tô Chi Niệm, chuyện đứng đắn, cái người này, cậu cũng đã một tháng không tụ họp với mọi người rồi? Tổng giám đốc Lương cố ý giao cho tôi, nhất định phải kêu cậu ra, đây không phải là anh ta vẫn luôn muốn hợp tác với cậu sao? Thậm chí nghĩ muốn đề cao.
.
.
.
.
."
"Mấy giờ?" Tô Chi Niệm đưa điện thoại di động giơ lên bên tai lần nữa, không mặn không nhạt hỏi.
"Tám giờ.
.
.
.
.
." Giọng nói của Đường Nặc có chút hưng phấn: "Đây là cậu đồng ý tới buổi họp sao? Thế nào? Tôi đang ở gần nhà cậu, có cần tôi lái xe đi vòng qua đón cậu hay không?"
Tô Chi Niệm nhàn nhạt"Ừ" một tiếng, để điện thoại xuống.
Đường Nặc tới rất nhanh, Tô Chi Niệm vừa thay một bộ quần áo, chỉ nghe thấy lầu dưới truyền đến tiếng chuông cửa.
Tô Chi Niệm vừa thắt cà vạt, vừa đi xuống lầu, sau đó một tay mở cửa.
Lúc Tô Chi Niệm đổi giày, Đường Nặc nhìn vào trong nhà một cái, sau đó tầm mắt giống như là dính nhựa cao su, nhìn chằm chằm tủ giày bên cạnh.
Tô Chi Niệm mang giày xong, lạnh nhạt nhìn Đường Nặc nói một câu"Đi thôi" , sau đó thấy Đường Nặc thế nhưng một chút phản ứng cũng không có, liền hơi nhíu mày một cái, theo tầm mắt của anh ta nhìn lại, thấy một đôi giày cao gót, ngã trái ngã phải vứt ở trên đất.
Nghĩ đến là Tống Thanh Xuân lúc vừa ra cửa, mang thử giày, không gom lại, sau đó liền bị Đường Nặc thấy được.
.
.
.
.
.
"Có đi hay không?" Tô Chhi Niệm tiếp tục