Tần Dĩ Nam ở cửa tiểu khu Lan Đình Hoa Viên, luôn chờ đến trời sáng, cả một buổi tối, anh cũng không thấy chiếc Maserati kia lái ra từ trong tiểu khu.
Cô ra từ Lan Đình Hoa Viên, lại trở lại Lan Đình Hoa Viên, còn có thêm một người đàn ông...!Cho nên, thật giống như những lời nói chuyện phiếm anh nghe được ở trên bàn cơm, cô không phải gả cho phú hào, chính là được người...!
Năm chữ “Bao dưỡng làm tình nhân” này, cuối cùng Tần Dĩ Nam cũng không thể phán đoán lên trên người Trình Thanh Thông.
Thà cô gả cho người khác làm vợ, anh cũng không nguyện cô đi vào loại cục diện hèn mọn kia.
Chỉ là, cô có cuộc sống mới, nhưng anh thì sao?
Tần Dĩ Nam suốt đêm không ngủ, mắt đỏ đáng sợ, anh nhìn chằm chằm mặt trời mới lên ở ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt mờ mịt.
Anh giống như là một pho tượng, bảo trì một biểu tình, trầm mặc rất lâu, mới thu tầm mắt trở về, sau đó khởi động xe, khống chế tay lái, vững vàng rời đi.
Họp xong, Tần Dĩ Nam không ở lại Thượng Hải quá lâu, trực tiếp đi sân bay, ngồi máy bay, trở về Bắc Kinh.
Từ phi trường quốc tế Bắc Kinh về đến trong thành phố, đã là bảy giờ chạng vạng, tài xế hỏi anh đi đâu, anh ngồi ở trong xe, nhìn cảnh đêm ánh đèn lộng lẫy của thành phố Bắc Kinh, nghĩ một lát, nói: Nhà.
Trở về nhà, Tần Dĩ Nam đổi giày, liền đi thư phòng, anh kéo ngăn kéo ra, chạm hộp gấm và giấy ly hôn đặt ở bên trong, cuối cùng ngón tay liền lấy giấy trắng nhăn nheo được gấp thành một khối vuông nhỏ ở một bên.
Anh mở ra, nhìn “Dĩ Nam” “Thực xin lỗi” đầy trang, hốc mắt không khống chế nổi liền nóng lên, đỏ lên từng chút một.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chữ của cô, cuối cùng khi đầu ngón tay ngừng ở câu “Nếu như nói với anh, em từng làm chuyện rất có lỗi với anh, anh có thể tha thứ cho em không? Sẽ, hay là sẽ không?” kia, có một giọt nước mắt từ khóe mắt của anh, chậm rãi