Cuộc đời của anh hoàn mỹ hết thuốc chữa.
Nhưng mà, chỉ có một mình anh biết, đó chỉ là mặt ngoài, cuộc đời của anh đã sớm tràn ngập thê lương, đầy rẫy vết thương.
-
Hai năm trước, lúc Trình Thanh Thông nhận chức ở “Khách sạn Tứ Quý”, có thuê một gian phòng ở Bắc Kinh.
Lúc đó cô, chưa từng nghĩ đến rời khỏi Bắc Kinh, vốn cho rằng để cho tiền thuê nhà rơi xuống thấp nhất, ký là hợp đồng hai năm.
Trên hợp đồng có quy định, không thể trả phòng thuê trước và cho thuê lại, cho nên trong hai năm Trình Thanh Thông ngốc ở Thượng Hải, căn nhà này luôn không thể trả.
Thời gian như nước chảy, mắt thấy liền đến thời gian trả phòng, một tháng trước Trình Thanh Thông đã liên lạc với chủ cho thuê.
Sở dĩ lựa chọn lúc này, là bởi gì mấy ngày qua, Kim Trạch ở nước Mỹ muốn tới Bắc Kinh một chuyến, cô cần theo anh tham dự một tiệc tối, cho nên dứt khoát vào lúc Kim Trạch đặt vé cho cô, cô để cho anh ta đặt trước một tuần, thừa dịp anh ta chưa đến Bắc Kinh, cô trước trả phòng cho thuê, dọn dẹp đồ mình để lại ở Bắc Kinh, thuận tiện giải quyết thủ tục trả phòng, chờ đến khi anh ta đến Bắc Kinh, hai người tụ họp, làm xong công chuyện của anh ta, sẽ cùng về thượng hải.
Trình Thanh Thông ngồi là chuyến bay sớm, cô không đi ở khách sạn, mà là trực tiếp trở về căn nhà mình thuê, dùng một buổi chiều, quét sạch sẽ cặn nhà rất lâu không có người ở.
Chờ đến khi tất cả đều thu dọn thỏa đáng, Trình Thanh Thông đã rất mỏi mệt không chịu nổi, nhưng cô lại không có chút xíu buồn ngủ, cô đứng ở trước cửa sổ, nhìn thành phố quen thuộc mà xa lạ ngoài cửa sổ, sau khi trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn trở về phòng, đổi một bộ quần áo, cầm lấy ví tiền, ra cửa.
Trình Thanh Thông không có nơi đặc biệt muốn đi, chỉ là tùy tiện ra ngoài dạo chơi.
Rời đi gần hai năm, về Bắc Kinh lần nữa, tuy rằng rất nhiều nơi nhìn giống như trước đây, nhưng