Nói xong, Tần Dĩ Nam như là nhớ tới gì đó, lấy một hộp gấm từ trong túi xách ra, đưa cho Tống Thanh Xuân.
“Cái gì vậy?” Tống Thanh Xuân nghi hoặc hỏi thăm dò một câu, thấy bộ dáng Tần Dĩ Nam chỉ cười không nói gì, vươn tay nhận lấy.
Mở ra bên trong chính là một chiếc lắc tay nhỏ bé, làm bằng thủ công khéo léo, mặt trên gắn kim cương trang trí, dưới ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Thích không?” Giọng điệu Tần Dĩ Nam ấm áp hỏi một tiếng, rồi mới giải thích: “Đây là quà anh mua tặng sinh nhật cho em, vẫn luôn muốn đưa cho em nhưng mà chưa gặp em được, nghĩ đêm nay em tới đây, cố ý mang tới cho em luôn.
”
“Thích.
” Tống Thanh Xuân cười đáp lại một câu, rồi đặt ly nước trái cây sang một bên, cầm lắc tay đeo vào cổ tay mình.
Cái chốt mở hơi nhỏ, Tống Thanh Xuân cài mấy lần cũng chưa cài vào được, Tần Dĩ Nam nhìn có chút sốt ruột, nói một câu “Đưa anh.
” Sau đó liền đặt ly rượu xuống giúp Tống Thanh Xuân móc vào.
“Cảm ơn anh Dĩ Nam.
” Tống Thanh Xuân giơ cổ tay lên, nhìn lắc tay sau đó quơ quơ cánh tay về phía Tần Dĩ Nam: “Nhìn đẹp không?”
“Đẹp lắm.
” Tần Dĩ Nam vừa nói xong, bên cạnh liền vang lên tiếng người phụ nữ Tống Thanh Xuân vừa quen thuộc nhưng cũng rất chán ghét: “Dĩ Nam.
”
Tống Thanh Xuân buông thõng tay xuống, bưng ly nước trái cây bên cạnh, không lên tiếng nữa.
“Em tìm anh lâu rồi mới thấy anh, vừa mới điện thoại cho anh, anh cũng không nghe.
” Đường Noãn đi tới bên người Tần Dĩ Nam, không coi ai ra gì nói mấy câu, mới giả vờ vừa nhìn thấy Tống Thanh Xuân, cười mở miệng nói: “Thanh Xuân cũng ở đây à.
”
Tống Thanh Xuân nghe thấy Đường Noãn gọi tên mình, lúc này mới nhìn về phía cô ta, trái lương tâm cong môi lên, chào hỏi cô ta một tiếng: “Đường Noãn.
”
Đường Noãn chứng kiến Tống Thanh Xuân nhìn mình, cố ý dựa sát vào người Tần Dĩ Nam hơn, sau đó tầm mắt liền rơi xuống phần cổ tay của Tống Thanh Xuân, nhìn chằm chằm lắc tay Tần Dĩ Nam vừa mới đeo cho cô