Cuối cùng Tống Thanh Xuân nhịn không được, liền đi tới tủ chứa đồ, cầm áo khoát, đi ra biệt thự, hít thở không khí,…
Đẩy cửa ra, đón một trận gió lạnh thổi tới, Tống Thanh Xuân nhịn không được rùng mình một cái, vộng vàng quấn chặt áo khoát.
Đối diện biệt thự là một khi rừng trúc, cuối rừng là hồ nhân tạo, bởi vì nhiệt độ thấp, trận tuyết lớn mấy ngày trước còn sót lại, cỏ bên đường đính những hạt tuyết nho nhỏ.
Tống Thanh Xuân đi qua rừng trúc, đi đến bờ hồ mới dừng lại, xung quanh rất yên tĩnh, từ đằng xa truyền tới một ít tiếng cười vui, nổi bật giữa tâm trạng suy sụp của cô lúc này, càng lúc càng cô đơn.
-
Tô Chi Niệm bước vào tòa biệt thự của tổng giám đốc Lương, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng hát dịu dàng.
Vốn Tô Chi Niệm cho là của máy, nhẹ nhàng đưa áo khoác cho người hầu, cùng Đường Nặc tiến vào phòng khách, mới biết tiếng hát này là của người thật.
Ghế sô pha bằng da được thiết kế phong cách Châu Âu, ~~lật tẩy web , đả đảo web ~~ có vài người đàn ông mang giày da, bên cạnh còn có những cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh choàng tay, ước chừng chỉ 18 19 tuổi, da thịt mịn mạng đến nỗi có thể nhéo ra nước.
Đối diện ghế sô pha, có một người phụ nữ mặt váy trắng, ngồi trước đàn dương cầm, chậm rãi đánh đàn, còn có giọng hát du dương êm tai, trong trẻo phát ra.
“Đây không phải là nữ ngôi sao ca nhạc Đương Hồng trước kia sao? Lần này thật đúng là tổng giám đốc Lương bỏ số tiền thật nhiều đó, vậy mà mời đến nhân vật có tầm cỡ, diễn cho mọi người xem…” Đường Nặc đã nhìn thấy vô số phụ nữa, nên dù người phụ nữ kia có quay mặt, anh liếc mắt vẫn có thể nhận ra là ai.
Có người thấy được Tô Chi Niệm cùng Đường Nặc, chỉ chỉ vào chỗ trống trên ghế sô pha, im lặng bảo bọn họ ngồi xuống.
Sauk hi ngồi xuống, Tô Chi Niệm cầm ly