Tần Dĩ Nam hoàn toàn không cho quản lý có bất kỳ cơ hội nào, đột ngột vươn tay cướp đi điện thoại di động của anh ta: "Trước tiên đừng báo cảnh sát!"
Sau đó anh ta cúi đầu, nhìn về phía Đường Noãn, anh ta nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta khoảng một phút mới mở miệng: "Đường Noãn, mặc kệ như thế nào, chuyện này chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, bây giờ em vẫn bình an đứng ở chỗ này, vậy nên, chuyện này chúng ta trở về bí mật giải quyết được không?"
"Bí mật giải quyết?" Đường Noãn giống như là nghe được một câu chuyện cười không thể tưởng tượng nổi vậy, có chút kích động mở miệng nói: "Tần Dĩ Nam, anh đây là tuyên bố muốn bao che cho Tống Thanh Xuân, đúng không? Anh có biết tình huống vừa rồi nguy hiểm biết chừng nào, nếu như nhân viên an ninh tới chậm một chút có thể em đã chết!"
Những người được Tần Dĩ Nam mở tiệc chiêu đãi đêm nay, nghe được chút tiếng gió cũng đã chạy tới, trong đó có một người có quan hệ không tệ với Đường Noãn, cũng thuộc công ty TW, nhìn thấy tình huống này, lập tức mở miệng phụ họa: "Tần Dĩ Nam, chúng tôi cũng biết, anh và Tống Thanh Xuân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh che chở cô ta, nhưng mà anh cũng không thể không phân biệt phải trái mà bao che cô ta như vậy, cô ta làm như vậy là muốn giết người đó!"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi muốn giết người?" Tống Thanh Xuân chưa có lúc nào tức giận như bây giờ, cô dùng sức nắm chặt tay, nhưng vẫn không thể kiềm chế cơ thể mình run rẩy, bởi vậy lúc cô mở miệng nói chuyện, đã có chút lạc giọng: "Tự mình Đường Noãn trượt chân rơi xuống hồ, có quan hệ gì tới tôi? Nếu như tối hôm nay, tôi không gọi cho anh Nam, không liều mạng hỗ trợ cầu cứu, Đường Noãn mới thật sự đã chết!"
"Tống Thanh Xuân, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận mình là người ra tay, có ai giết người lại nói mình là hung thủ giết người chứ, trong công ty, ai cũng biết, cô và Đường Noãn bất hòa, mới gần đây, cô còn tát Đường Noãn trước