Không biết cái này có phải là: điều mình lo lắng rồi sẽ đến hay không, trong đầu Đường Noãn vừa nghĩ, Tô Chi Niệm đã mở miệng: “Tôi muốn báo cảnh sát…”
Hàng mi anh khẽ rung nhẹ, giọng điệu đột ngột tăng cao, lời nói sắc bén vô cùng: “… Không phải tố cáo Tống Thanh Xuân mưu sát cô Đường, mà là cô Đường nói xấu Tống Thanh Xuân!”
Tô Chi Niệm nói những lời này, giống như sấm xét, vang lên một tiếng ầm ầm, khiến đầu óc mọi người rơi vào trạng thái tê liệt.
Ngay cả Tống Thanh Xuân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đường Noãn thật lâu, mới kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Chi Niệm.
Cô không thể tin được những lời mình vừa nghe, nhìn thẳng vào mắt anh, rối loạn phức tạp.
Khuôn mặt anh tuấn mỹ, giống như mặt hồ đóng băng, bình tĩnh lạnh lùng, không có cảm xúc gì, đáy mắt nhìn như một tảng băng lạnh lẽo, nhưng giống như ẩn chứa sự tức giận, có sự thô bạo phát ra từ người anh.
Anh ấy có bộ dáng như vậy, là điều khiến cô sợ nhất, nhưng giờ phút này, trong bộ dáng khiến cô sợ hãi ấy, cô thấy được sự yên tâm.
Một loại yên tâm không lí do, dường như chỉ cần có anh, trong lòng cô đều nhẹ nhõm.
Qua một lúc lâu, mới có người khôi phục lại lý trí, dường như đã hiểu được gì đó, mở miệng hỏi: “Anh Tô, anh vừa mới nói, là Đường Noãn đổ oan cho Tống Thanh Xuân sao?”
“Nói như vậy, anh là nhân chứng? Anh vừa mới nói trong tay anh có một đoạn video, có phải là video lúc Đường Noãn rơi xuống nước không?”
Không thể không thừa nhận, Tô Chi Niệm nói về video, tuy chỉ là một nửa, nhưng thật sự hiệu quả tốt quá.
Tuy rằng anh không nói video trong điện thoại mình là gì, nhưng tình huống trước mắt mà nói, làm người ta có trực giác chính là video Đường Noãn rơi xuống nước.
Vì thế lại có người nói: “Anh Tô, video trong di động của anh, cho mọi người xem một chút đi.
”
Tô Chi Niệm không trả lời yêu cầu của