Editor: Xiu Xiu
“Sở dĩ cho cô năm phút đồng hồ này, là vì muốn cô hết hi vọng.
” Tô Chi Niệm nói xong, vượt qua Tống Thanh Xuân đang chắn trước mặt mình, anh đi tới hai bước, như là nhớ tới điều gì, lại ngừng lại: “Còn có, tôi hy vọng, từ giờ trở đi, cô đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
”
Cô tìm anh nhiều lần như vậy, thêm lần này nữa, tất cả là bốn lần thấy anh.
Ngoại trừ lần đầu tiên anh vốn không hề cho cô cơ hội mở miệng liền đuổi cô ra khỏi cửa, hai lần khác đều có người khác ở xung quanh.
Hiện giờ rất không dễ dàng gì mới có một lần chỉ có cô và anh, cô không thể chỉ vì anh từ chối mà bỏ cuộc được.
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó liền xoay người đuổi theo Tô Chi Niệm, kéo tay áo của anh: “Cho dù tôi đưa ra điều kiện gì, anh cũng thấy chướng mắt, anh có thể nể tình chúng ta đã từng quen biết nhau trước kia, mà cứu giúp Tống thị hay không?”
“Tống Thanh Xuân, cô đang muốn ôn lại tình cảm ngày xưa sao?”
Sắc mặt của Tô Chi Niệm, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, tay anh nắm chặt thành quyền, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt mình một lúc, mới quay đầu, nhìn vào khuôn mặt của Tống Thanh Xuân, gằn từng chữ chất vấn: “Được, vậy cô nói cho tôi biết, đối với một người đã từng chỉ tay vào trước mặt tôi, để tôi lăn ra khỏi nhà cô ta, thì tôi và cô ta liệu có khả năng ôn lại chuyện ngày xưa hay không?”
“Huống chi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, giữa chúng ta từng có chuyện tình cảm xưa cũ gì!”
“Nếu phải tìm lý do, đó chính là thời gian tôi đã ở nhờ nhà cô, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, tôi đã dựa theo giá phòng của khách sạn bảy sao, trả hết cho thời gian 278 ngày ở nhà cô rồi!”
“Cho nên, Tống Thanh Xuân! cô vẫn muốn cùng tôi ôn lại chuyện ngày xưa sao?”
“Tôi! tôi! ” Tống Thanh Xuân nghe được giọng điệu muốn gây sự của Tô Chi Niệm, ấp úng một lúc lâu, cũng không thể nói được một