Tống Thanh Xuân nghe xong lời nói của người phục vụ, tiếp tục nhìn ba chữ "Giải nhất" mấy lần, lúc này mới tin tưởng, mình thật sự trúng giải nhất!
Bàn tay nắm thẻ cào trúng thưởng của Tống Thanh Xuân, bởi vì vô cùng hưng phấn, có chút run rẩy, cô quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm, ánh sáng trong mắt sáng ngời: "Tô Chi Niệm, anh có nghe hay không? Tôi trúng giải, là giải nhất!"
Tô Chi Niệm! Lúc cô tìm anh nhờ tiếp nhận vị trí CEO của Tống thị, anh từng nói với cô một câu: "Tôi và cô quen thuộc tới mức có thể gọi thẳng tên họ sao?"! Từ sau khi đó, cô liền đổi giọng gọi anh là "Tổng giám đốc Tô" hoặc "Ngài Tô".
Về việc bảo trì khoảng cách với anh, từ trước đến nay cô luôn có thể làm được tốt nhất.
Cho dù anh biết, lúc này, bởi vì trúng thưởng cô mới bật thốt lên tên của anh, nhưng anh vẫn không kiềm chế được, lúc nghe được ba chữ "Tô Chi Niệm", cả người khẽ cứng ngắc một chút.
Tống Thanh Xuân quá mức kích động, không nhận thấy mình đã lỡ miệng, cũng không cảm nhận được sự khác thường của Tô Chi Niệm.
Sao cô có thể không kích động?
Vận may cả đời này của cô, có lẽ tất cả đều tích tụ mà bộc phát trong tối hôm nay.
Tới lúc cô rốt cuộc cũng nhận được tấm thẻ miễn phí cả đời màu đen tinh xảo từ tay người phục vụ thì còn đặc biệt khoe khoang lắc lắc hai lần trước mặt Tô Chi Niệm, sau đó, vừa nãy cô còn đang đau khổ vì chuyện tính tiền, lúc này, muốn bao nhiêu hào phóng liền có bấy nhiêu, mở miệng nói: "Ăn no chưa? Chưa no tiếp tục gọi, tôi thanh toán!"
Sau khi ăn xong, Tống Thanh Xuân đứng dậy đi toilet, Tô Chi Niệm xuống ga ra dưới tầng hầm lấy xe.
Bởi vì trúng giải, tâm tình Tống Thanh Xuân cực kỳ tốt, trong miệng còn khẽ hát bài hát hoàn toàn không đúng giai điệu.
Cô vừa kéo mở cửa toilet liền nghe tiếng nôn mửa truyền đến từ bồn rửa mặt phía ngoài, Tống Thanh Xuân đi ra, thấy một bóng người quen thuộc, ghé vào trên bồn rửa tay màu vàng lấp lánh, nôn đến thiên hôn địa ám.
Cô không cần nhìn mặt anh ta, chỉ cần bóng lưng cô cũng có thể nhận ra, đó