Vốn chính cô cũng không nghĩ tới Tần Dĩ Nam sẽ để ý tới niềm vui và nỗi buồn của cô.
Đường Noãn không vui, Tống Thanh Xuân lại càng cao hứng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút thật lòng thật dạ: “Anh Dĩ Nam, em thật sự không buồn bực đâu.”
“Không có là tốt rồi, ăn cơm đi.” Vẻ mặt Tần Dĩ Nam cười ấm áp gắp đồ ăn cho Tống Thanh Xuân, sau đó mới gắp cho Đường Noãn.
Mặc dù nét mặt Đường Noãn mỉm cười nhưng trong đáy mắt lúc này sự không vui càng đậm hơn.
Còn tâm tình Tống Thanh Xuân rất tốt, lúc đầu cô không muốn ăn giờ thì bắt đầu ăn từng miệng lớn.
Thật ra Tống Thanh Xuân sớm nên nghĩ tới, dựa theo tính nết của Đường Noãn, cô ta không có khả năng cứ để bản thân mình bực tức như vậy.
Nhưng cô không nghĩ tới, đến khi ăn cơm được một nữa thế mà Đường Noãn lại tuyên bố cho cô một bí mật động trời.
Cái bí mật kia đã giải thích vấn đề mà cô luôn buồn bực, cũng khiến đáy lòng cô trở nên vô cùng căm phẫn và không cam lòng.
Đầu tiên Đường Noãn thân thiết gọi “Dĩ Nam,” sau đó hỏi một câu: “Anh còn nhớ rõ tại sao chúng ta quen biết không?”
Tần Dĩ Nam nghe thấy lời Đường Noãn nói thì gật đầu, nuốt xuống ngụm thức ăn trong miệng mới nói: “Nhớ chứ.”
“Em cũng còn nhớ rõ, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, nhớ tới chuyện khi đó cảm thấy tình yêu rất đơn thuần rất tốt đẹp.
Hơn nữa khiến đáy lòng người ta có chút cảm động.” Lúc Đường Noãn nói tới đây, trên khuôn mặt đã hiện lên vẻ dịu dàng, sau đó liền làm như đang nói chuyện với bạn tốt gọi một tiếng “Thanh Xuân,” đợi tới lúc Tống Thanh Xuân ngẩng đầu mới tiếp tục hỏi: “Cô biết tôi và Dĩ Nam quen nhau thế nào không?”
Khi đó Tống Thanh Xuân cho rằng Đường Noãn lại sử dụng chiêu cũ, khoe khoang trước mặt cô, để khiến cô khổ sở, cho nên yên lặng đảo tròng mắt không mấy để tâm, chỉ lắc đầu với Đường Noãn.
Sau đó liền cúi đầu tiếp tục hăng hái chiến