Lúc Tô Chi Niệm nghe ba chữ này, rõ ràng là đầu ngón tay hơi hơi động lên xuống, ngay cả nét mặt cũng hơi khe khẽ chuyển biến, chỉ là rất nhanh sau đó, đã bị anh kiềm chế giấu đi, khôi phục lại thái độ lạnh nhạt băng giá.
Chỉ có chính bản thân anh biết, rốt cục nơi đáy lòng anh đang có bao nhiêu sóng to triều cuồng dâng trào.
Trò chơi đó, đối với anh không thể quen thuộc hơn nữa, đó là trò chơi duy nhất anh từng chơi trong đời.
Trò chơi này đã từng thịnh hành khắp toàn cầu, nóng đến mức chạm tay vào là bỏng.
Ngày nay càng nhiều trò chơi mới ra đời, trò chơi này dần dần giảm nhiệt, mặc dù không được nóng sốt như ngày xưa, nhưng số người chơi tính cho đến bây giờ vẫn là không ít đâu.
Nhưng anh thật không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, Tống Thanh Xuân lại vẫn còn chơi.
Trò chơi này là anh tự tay dạy cho cô vào cái năm anh ở nhà cô khi xưa.
Đối với người học lại một năm như anh, trái với học sinh cấp ba bình thường, bài tập cũng nhẹ nhàng rất nhiều, vì vậy lúc đó có cả khối thời gian rảnh.
Trùng hợp là khi đó trò chơi này rất thịnh hành, được nhiều người đề cử, quảng cáo cũng được dán đầy đường, hơn nữa còn mời người phát ngôn còn là một nam minh tinh lớn, anh có mấy phần hâm mộ nam minh tinh kia.
Thế là anh đã tải trò chơi xuống, tùy ý chơi một chút cho vui.
Thật sự là chỉ muốn chơi cho vui một chút, giết thời gian một chút, cũng không muốn dán lấy trò chơi, lại càng không muốn thống nhất thiên hạ, xưng bá giang hồ gì đó.
Nhưng, anh lại bị cô phát hiện.
Sở dĩ trò chơi kia gây sốt, là vì tạo hình nhân vật đặc biệt xinh đẹp, lại còn có thể tự thiết kế quần áo và dung mạo.
Chính vì thế, cũng khiến không ít cô bé mê mẩn.
Cô cũng không ngoại lệ.
Thấy đồng phục, đồ trang sức, cô đã hứng thú lắm rồi.
Đầu tiên, cô chỉ đứng bên cạnh nhìn anh chơi, sau đó lại cảm thấy chưa hết hứng, liền ôm máy tính của mình đến, để cho anh tải phần mềm trò chơi xuống cho cô.
Thật ra thì khi mới tham gia trò chơi, mọi người đều có hướng dẫn cả,