Cô ở trong đáy lòng của anh, xoay quanh giống như phát điên, khiến cho anh ngày ngày đêm đêm khó đi vào giấc ngủ.
Anh dùng rất nhiều phương thức, để cho chính mình không phải nghĩ đến cô, không muốn đi để ý cô, cũng không muốn đi yêu cô.
Nhưng mà...!Anh trở nên thống khổ hơn, cho đến cuối cùng, anh vứt bỏ những kiên trì kia, lặng lẽ trốn tránh ở chỗ tối cô không biết bảo vệ cô, anh mới sống lại một lần nữa.
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm qua một lúc lâu cũng không nói lời nào, nhịn không được lại lên tiếng thúc giục hỏi: "Rốt cuộc anh không học được cái gì?"
Ánh mắt Tô Chi Niệm hơi động một chút, ngưng nhìn đôi mắt Tống Thanh Xuân, nhìn rất lâu, mới không nóng không lạnh mở miệng trả lời vấn đề của cô: "Học không được sinh đứa bé."
Tống Thanh Xuân sững sờ nhìn Tô Chi Niệm chằm chằm, chớp mắt mấy cái, mới tức giận xoay đầu!
Anh đây là đang trêu chọc cô ư? Cô đương nhiên biết anh học không được sinh đứa bé!
Sau đó Tống Thanh Xuân lại hơi kinh ngạc, Tô Chi Niệm là một người lạnh nhạt vô tình như vậy, thế nhưng lại sẽ nói truyện cười ư?
Tô Chi Niệm nhìn phản ứng đáng yêu của Tống Thanh Xuân, khẽ cười một tiếng, cúi đầu, một ngụm uống xong đồ ngọt còn thừa, đưa bát sứ cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua thời gian, bất tri bất giác đã bảy giờ, nên chuẩn bị cơm chiều.
Tống Thanh Xuân nhận chén qua: "Vậy tôi xuống lầu nấu cơm trước đây."
Tô Chi Niệm khẽ lên tiếng, không nói thêm gì nữa.
Anh vẫn chờ đến khi Tống Thanh Xuân đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng bếp dưới lầu truyền tới tiếng vang của máy hút khói, mới cầm laptop của mình lên, nhập mật mã vào, mở ra.
Anh nhấn mở trình duyệt, hòm thư QQ baidu, sau đó nhập vào tài khoản và mật mã, sau khi tiến vào, nhấn mở hộp thư, bên trong cũng đặt lẳng lặng 99 bức mail, là Tống Thanh Xuân gửi tới.
Anh nhìn chằm chằm những bức mail kia trong chốc lát, lại mở hộp thư gửi ra, bên trong cũng có 99 bức mail, là anh gửi cho Tống Thanh Xuân.
Không sai, trong một năm Tần