Nước hoa mà cô dùng là do Tống Thừa tặng.
Đó là một người bạn nước Pháp của Tống Thừa, lúc tới Trung Quốc chơi đã ở lại nhà họ Tống, trước khi đi, để tỏ lòng cảm tạ, tặng cô món quà này.
Người bạn kia của Tống Thừa là cao thủ nghiên cứu chế tạo nước hoa, lúc tặng cho cô, còn từng cố ý nói qua, có được loại nước hoa này, trên thế giới không vượt qua mười người.
Mặc kệ là từ cách điều chế hay mùi hương, đều là rất đặc biệt.
Trước đây Tống Thanh Xuân không bao giờ dùng nước hoa, nhưng sau khi nhận được món quà này, liền hoàn toàn yêu thích, về sau còn kéo Tống Thừa đòi hỏi hai chai với người bạn nước Pháp đó, hiện tại chỉ thừa lại non nửa bình.
Cô đã dùng loại nước hoa này hơn hai năm, sống ở nơi này gần bảy ngày, cô gặp gỡ qua rất nhiều phụ nữ, ngửi được rất nhiều mùi nước hoa, chỉ là lại chưa từng ngửi được mùi nước hoa giống mình như đúc.
Hiện tại, cô lại ngửi được từ trên áo sơ mi của Tô Chi Niệm...!
Tống Thanh Xuân chần chờ trong chốc lát, giống như là chứng thực ý nghĩa gì đó, nhanh chóng đứng lên, giơ áo sơ mi lên, để sát vào đèn trên tường, cẩn thận quan sát màu sắc son môi lưu lại ở trên áo sơ mi của Tô Chi Niệm.
Màu đỏ hơi bóng một chút, còn mang một ít ánh sáng lấp lánh...!Rất giống màu son môi Armani cô thường thích dùng!
Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cả đời của cô chưa bao giờ giống như hiện tại, mỗi một tế bào khắp toàn thân đều tràn ngập khẩn trương.
Cô nhớ được, ngày đó, sau khi cô biết Đường Noãn thay thế chính mình, cướp lấy tình yêu của Tần Dĩ Nam, một mình trốn tránh ở trong phòng vệ sinh khóc đến rất thương tâm.
Nhưng mà trong lúc khóc, cô không hiểu ra sao cả chỉ nhớ chút vụn vặn, chờ đến khi bản thân phục hồi lại tinh thần, cô vốn ngồi, đã đứng lên, trên mặt vốn phủ kín nước mắt, nay đã được lau khô nước mắt...!Hơn nữa lúc đó cô vẫn luôn