Bởi vì cô nhìn thấy liền đau lòng, cho nên lực đạo bôi vết thương đặc biệt nhẹ, dựa theo dặn dò của bác sĩ Hạ, cô khử độc trước, sau đó bôi thuốc mỡ, sau đó dùng băng gạc băng bó lên trên vết thương, động tác lại chậm rãi ngừng lại.
Tô Chi Niệm không phát hiện được sự khác thường của cô, cầm văn kiện, rủ lông mi, sắc mặt bất động xem.
Thẳng đến khi anh xuyên qua đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân chạm vào da mình, biết được ý nghĩ quay cuồng ở đáy lòng cô, mi tâm mới nhíu lại từng chút.
"Vết thương của anh ấy, sao lại quen thuộc như vậy? A...!Có chút giống với vết thương của anh Dĩ Nam...!Ngày anh Dĩ Nam bị thương, mình ở bên cạnh, mình tận mắt nhìn thấy bác sĩ khâu băng bó vết thương, vị trí, kích thước vết thương...!Trời ạ, không nghĩ thì không cảm thấy kỳ quái, vừa nghĩ như vậy, không phải có chút giống thôi đâu, là gần như hoàn toàn giống nhau như đúc ..."
Trong nháy mắt, biểu tình Tô Chi Niệm trở nên hơi nghiêm túc, tay anh cầm văn kiện hơi gia tăng lực đạo một chút, nỗ lực duy trì bình tĩnh trên mặt của mình, giống như lơ đãng mở miệng hỏi: "Còn chưa xong ư?"
"Hả." Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội vàng băng bó vết thương, đáy lòng vẫn còn suy nghĩ trăn trở: Nhớ đến hai ngày trước, cô từng hỏi anh bị thương như thế nào, anh đã nói là không cẩn thận va vào, nhưng mà sao trong thiên hạ sẽ có chuyện thần kỳ như vậy? Vết thương của anh lại có thể giống như vết thương của anh Dĩ Nam ...!
Từ đầu đến cuối, Tô Chi Niệm không có chút phản ứng nào, vẫn luôn ung dung thản nhiên lưu ý suy nghĩ đáy lòng Tống Thanh Xuân.
Vào lúc Tống Thanh Xuân dán miếng băng vải cuối cùng, vẫn không nhịn xuống được, nhỏ giọng mở miệng, nói: "Tô tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Tô Chi Niệm đã biết cô muốn hỏi điều gì, ngừng vài giây, mới thốt ra: "Chuyện gì?"
"Cái đó..." Tống Thanh Xuân ngừng một chút, nói tiếp: "...!Mấy ngày hôm trước, có phải anh dùng bữa trưa ở nhà hàng phía tây Bắc Kinh đúng không?"
Thật là quá nhiều trùng hợp, mùi