"Mình và anh Dĩ Nam, cục diện xấu nhất cũng không đến mức xa lạ đâu, cho nên, vẫn là tìm một thời gian...!Cuối tuần? ...!Ai nha, vậy liền cuối tuần đi..."
Bởi vì quá lạnh, Tống Thanh Xuân vẫn lạnh run cả người, sau đó liền ôm bờ vai, nhanh chóng chạy về phòng ngủ, đóng cửa ban công lại, bởi vì lực đạo quá mạnh, nên phát ra một trận tiếng động lớn.
Thư phòng.
Tô Chi Niệm cúi đầu, khuôn mặt nhìn chằm chằm văn kiện trên mặt bàn, bình tĩnh như nước, nhưng mà khớp xương tay nắm bút ký tên của anh đột xuất trở nên trắng bệch, cuối cùng răng rắc một tiếng, bút bị cường ngạnh bóp đứt thành hai khúc.
Lại là một màn quen thuộc này...!Lúc anh ở nhà họ Tống, không biết từng chịu đựng hình ảnh như vậy bao nhiêu lần.
Nhưng mà mặc kệ bao nhiêu lần, mỗi một lần đáy lòng của anh cũng đều đau giống nhau.
Tô Chi Niệm giống như là một pho tượng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm văn kiện, thẳng đến khi đêm dần dần khuya, cô gái sát vách dần dần ngủ say, chó xung quanh đều không sủa, anh mới nhẹ nhàng chớp mí mắt một lúc, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, vẻ mặt hết sức cô đơn.
Sau khi Tống Thanh Xuân quyết định thời gian tỏ tình xong, liền giở quẻ ở trước khi ngủ.
Cô luôn như vậy, mặc kệ là nhiều năm trước, hay là nhiều năm sau, chỉ cần mỗi lần có tâm đi tỏ tình với Tần Dĩ Nam, liền sẽ trở nên do do dự dự, không đủ dũng khí.
Chẳng qua, dù Tống Thanh Xuân không có làm xong đầy đủ chuẩn bị để tỏ tình, nhưng vẫn rút chút thời gian vào ngày chủ nhật đó, đi nhà họ Tống một chuyến.
Tống Mạnh Hoa đã ra viện, nhưng mỗi ngày vẫn là thuốc không rời người, ba ngày bốn bữa bác sĩ gia đình sẽ tới nhà đo huyết áp.
Thời điểm Tống Thanh Xuân đến, Tống Mạnh Hoa đúng lúc đang ngủ trưa, chị dâu Phương Nhu ở trong phòng bếp, nhìn chằm chằm quản gia nấu thuốc.
Nhìn thấy Tống Thanh Xuân đầu tiên là một cô gái giúp việc mới tới không lâu, đó là do Phương Nhu đưa tới từ quê nhà