Mi tâm Tô Chi Niệm bất giác nhăn lại, thính giác bén nhạy của anh đặt toàn bộ lực chú ý ở bên tai, sau đó phát giác phía bên kia của cô, giống như trừ bỏ tiếng gió, liền không có tiếng vang khác nữa, yên tĩnh đến có chút kỳ lạ.
Trong lòng anh hiện lên một tầng dự cảm không tốt, cũng không đợi Tống Thanh Xuân trả lời hỏi han vừa rồi của mình, liền mở miệng lần nữa: "Hiện tại em ở nơi nào?"
Khi Tô Chi Niệm vừa hỏi "Em ở bên ngoài", đáy lòng Tống Thanh Xuân đã khẩn trương đến ngừng đập, cô cho mình dũng khí thật lớn, vừa mới chuẩn bị ngoan ngoãn nhận lỗi, kết quả lại nghe được "Chất vấn" của Tô Chi Niệm, hô hấp của cô đột nhiên ngừng lại, đầu ngón tay run rẩy, điện thoại di động suýt nữa rơi xuống đất, không nghĩ đến dưới tình thế cấp bách cô lại dễ dàng hô một tiếng tên của anh: "Tô tiên sinh...!Tôi..."
Ngữ tốc tiếng "Tô tiên sinh" đầu tiên của Tống Thanh Xuân có chút nhanh, cộng thêm lực chú ý của Tô Chi Niệm đều để ở trên tiếng gió, cho nên không phát hiện đến giọng nói dị thường của cô, lúc này cô khẩn trương, âm điệu lớn hơn rất nhiều, hơi nói lắp, liền có âm mũi rất dày đặc truyền tới.
Trái tim Tô Chi Niệm chợt buộc chặt, cô khóc sao?
Điều này nói rõ, cô tỏ tình, không thành công?
Đáy lòng của anh, vừa vui mừng, lại đau đớn, quấy trái tim mềm mại của anh huyết nhục mơ hồ.
Tô Chi Niệm lần nữa cắt đứt lời nói của cô, mở miệng lại hỏi vấn đề mới vừa rồi lần nữa: "Tôi hỏi em đang ở nơi nào?"
Có lẽ là bởi vì quá mức lo lắng cho cô, tốc độ nói của anh có chút nghiêm khắc.
Trong ngày thường anh đã cho người ta một loại cảm giác rất áp bách, cho nên khiến cho Tống Thanh Xuân lần nữa chột dạ bởi vì về trễ, đáy lòng càng thêm sợ hãi, cô cắn môi, bất giác lên tiếng nói xin lỗi: "Đúng là..."
"Nói cho tôi biết trước, em ở đâu?" Có lẽ bởi vì hỏi hai lần lại không hỏi ra kết quả, ngữ điệu của anh trở nên hơi gấp.
Tống Thanh Xuân dọa đến