Hiện tại mới đi được một phần tư đường trở về thành phố, hơn nữa cũng đã gần đến mười hai giờ khuya, tới nơi ít nhất còn cần hai đến ba tiếng, trên cơ bản trong đêm nay, Tô Chi Niệm đều phải vượt qua trong lái xe.
Anh là vì tới đón cô, mới làm cho mình mệt mỏi như vậy, đáy lòng Tống Thanh Xuân nổi lên một tầng hổ thẹn, cô xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu, sau đó giống như là hạ quyết định gì đó, mở miệng nói: "Tô Chi Niệm, chúng ta có thể đừng về thành phố trước không?"
Đáy mắt Tô Chi Niệm xẹt qua một chút nghi ngờ, sau một lúc lâu, anh mới quay đầu, nhìn Tống Thanh Xuân một chút, Tống Thanh Xuân nói tiếp: "Hiện tại đã mười hai giờ, chờ về đến trong thành phố đã là hai hoặc ba giờ rạng sáng, hay là chúng ta tìm một khách sạn gần đây ở lại đi?"
Bình thường khi một người phụ nữ nói câu này với đàn ông, là mang theo thành phần ám chỉ và mời mọc nào đó.
Tống Thanh Xuân thật sự không có ý này, cô chỉ là sợ Tô Chi Niệm mệt mỏi, nhưng sau khi nói xong, mới phát hiện lời nói của mình quá mức ái muội, vẻ mặt cô trở nên hơi lúng túng, sau đó liền cúi đầu, mang theo vài phần ngại ngùng tìm cớ, liền giải thích nói: "Tôi có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại về thành phố, có được không?"
Thật ra cô không phải không thoải mái, cô trải qua một ngày nhiều biến cô như vậy, tâm và thân đều rất mệt mỏi, nhưng vừa rồi cô ngủ khoảng hơn nửa tiếng, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, chống đỡ hai ba tiếng trở về thành phố là hoàn toàn không vấn đề.
Cho nên cô không phải muốn để cho mình nghỉ ngơi, mà là muốn để cho Tô Chi Niệm nghỉ ngơi.
"Được." Tô Chi Niệm nghĩ một lát, lại nói: "Gần đây có làng du lịch không tệ lắm, có lẽ là khoảng năm km, có được không?"
Tống Thanh Xuân cũng giống như Tô Chi Niệm, trả lời một chữ: "Được."
Sau đó Tô Chi Niệm liền dừng xe ở ven